Độc Sủng Phế Hậu

Chương 35: Chu gia




" Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, nàng là thê tử của bổn đại nhân, chính là phải nghe theo ý của bổn đại nhân." - Gương mặt Ninh Tể tướng đỏ au lên, ánh mặt tràn đầy giận dữ nhìn nữ nhân quỳ bên dưới. Lão nghe nói đệ nhất mỹ nhân trong lòng lão bị ức hiếp, liền không nhịn được đem phu nhân của mình bắt quỳ giữa trời nắng nghe giáo huấn.
Dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, Ninh phu nhân quỳ trên sàn đất, hai đầu gối đau nhức khôn nguôi, trên trán chảy xuống những giọt mồ hôi ướt đẫm. Nhưng từ đầu đến cuối, bà chỉ ung dung nhìn lão, thậm chí không chút van xin:" Lão gia muốn có thê thiếp, phận là thê tử nào dám can dự. Nhưng muốn bước chân vào Ninh phủ, chỉ có danh môn quyền quý, chứ không thể nào là phận nữ kỹ thanh lâu thấp hèn. "
Ánh mắt Ninh phu nhân không sợ hãi nhìn thẳng vào Ninh Tể tướng. Mấy chục năm đầu ấp tay gối, có mấy lần được phu quân như lão ôm vào lòng? Thậm chí đứa con gái duy nhất cũng bị lão đem dâng vào cung vua, làm con cờ trong quan trường. Trong người gã nam nhân mà bà gọi là phu quân này, liệu có còn chút nhân tính nào?
" Ây da, lão gia của thiếp ơi, người nghe phu nhân nói vậy, phải hay không nói thiếp và các tỷ muội khác không xứng đáng hầu hạ người." - Một mỹ nhân khác vừa nói vừa rơi lệ, thì bọn nữ nhân khác cũng liền sụt sùi. "Không gì lợi hại bằng giọt lệ mỹ nhân"- Lời này hôm nay quả thật rất đúng.
Nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, Ninh Tể tướng liền ân cần vỗ về:" Ngoan, bà ta chỉ là ăn nói hồ đồ, các nàng đừng bận lòng." Trong lời nói có tới mấy phần cưng chiều. Ninh phu nhân bên ngoài giữ vẻ bình thản, nhưng bàn tay siết chặt lại, khiến hộ chỉ đâm vào lòng bàn tay đến đau đớn.
" Đại nhân, người phải đòi lại mặt mũi cho thiếp và chúng tỷ muội. Nếu không.... " - Vừa nói, bàn tay mềm mại của nàng ta vừa vuốt ve lồng ngực lão, ra vẻ nũng nịu:" Thiếp sẽ không dám ở lại Ninh phủ này nữa đâu."
" Nào nào, bổn đại nhân sẽ không để các nàng chịu thiệt."- Một mặt dỗ dành mỹ nhân ở trong lòng, một mặt lão ta nhìn sang tên nô bộc ra hiệu. Hắn ta hiểu ý, bước đến trước mặt Ninh phu nhân. Bàn tay to lớn giơ lên cao, rồi hạ xuống thật mạnh trên gương mặt bà.
" Chát!" - Một cái rồi lại một cái, hai gò má của Ninh phu nhân đã in dấu của bàn tay. Những kẻ xung quanh như nhìn thấy trò vui, ung dung thưởng thức. Khóe môi bà chảy ra một dòng máu đỏ, nhưng vẫn không bật ra một tiếng van xin nào.
Ánh mắt của bà như mặt hồ tĩnh lặng ngày thu nhìn thẳng vào Ninh Tể tướng. Không chút hận thù, cũng không chút yêu thương. Vòng tay ôm mỹ nhân của lão siết chặt lại. Người ngoài nhìn vào lại ngỡ lão đang yêu chiều nữ nhân trong lòng ấy. Nhưng bây giờ trong lòng lão có bao nhiêu phức tạp. Đã hơn hai mươi năm rồi, trong lòng bà ấy vẫn chưa hề có lão.
Một nụ cười không rõ là cười nhạo hay bất lực lộ rõ trên gương mặt đã hằn những nếp nhăn ấy. Ngày ấy, nếu không phải là tiên đế chỉ hôn, bà đã không phải trở thành thê tử của ông. Người bà yêu chính là tiên đế. Nhưng đến cuối cùng, người tiên đế nhất dạ chung tình, vẫn không phải là bà.
" Đủ rồi! Lôi xuống! " - Ninh Tể tướng phất tay, tên nô bộc liền chạy xuống đỡ Ninh phu nhân dậy. Nhưng lập tức bị Ninh phu nhân đẩy ra, làm hiệu không cần, nên đành lui về.
Bên ngoài truyền lên tiếng huyên náo, một kẻ chạy vào bẩm báo:" Đại nhân, là người bên tộc của phu nhân đến!"
Bàn tay đang ôm mỹ nhân của Ninh Tể tướng lập tức buông ra, ánh mắt ra hiệu cho tất cả lui xuống. Nhưng nữ nhân trong lòng lại không biết chừng mực, nũng nịu:" Đại nhân, người sợ cái gì nữa chứ. Bây giờ người khác nào là thiên tử, còn nể mặt gia tộc của bà ta làm gì? "
" Khôn hồn thì câm miệng và cút về phòng của ngươi! "- Ánh mắt của lão liếc nàng ta mang theo mấy phần sát ý. Nữ nhân chốn thanh lâu giỏi nhất chính là nhìn mặt mà đoán tâm tư để thoái lui ổn thoả. Nàng ta biết không nên ở lại quá lâu, liền mang khuôn mặt buồn bã đứng dậy lui đi. Khi đi ngang Ninh phu Nhân, môi khẽ nhếch lên, không quên bỏ lại hai chữ:" Tiện phụ! "
" Một ả kỹ nữ dơ bẩn lại dám gọi đệ nhất phu nhân là tiện phụ. Quả nhiên là Ninh tể tướng ngươi biết dạy dỗ. " - Thanh âm khiến ánh mắt của tất cả đổ dồn về phía cửa phủ. Một nam nhân đang ở tuổi tứ tuần, thân mặc hắc y, ung dung bước vào đỡ Ninh phu nhân dậy. Ánh mắt có tới mấy phần sắc bén nhìn nữ nhân thanh lâu kia, khiến nàng ta sợ đến mức bị hóa đá.
Ninh Tể tướng khẽ liếc nhìn tên nô bộc bên cạnh, hắn ta lập tức chạy đến lôi nàng ta xuống. Quan khách nhìn thấy sự thể, cũng mau chóng không không hẹn mà từ biệt. Đám người do nam nhân kia mang tới liền tràn vào phủ, khiến nhiều người có chút kinh sợ.
" Chẳng hay đại huynh đến đây có việc gì? " - Ninh tể tướng nhàn nhã tựa người vào ghế, ánh mắt khẽ nhìn xuống nam nhân bên dưới. Ninh phu nhân được người đó đỡ dậy, liền cúi đầu cảm tạ:" Đại ca, đã phiền tới huynh rồi."
Bàn tay của Ninh Tể tướng siết chặt lại, ánh mắt của lão không chút thuận lòng nhìn xuống hai người bên dưới:" Phu nhân, nàng là thê tử của ta, ở đây cùng nam nhân khác ân ân ái ái, còn ra thể thống gì? "
" Ngươi cũng biết Nhu Nhi là thê tử của ngươi. Vậy nó gả cho ngươi hơn hai mươi năm, ngươi đã cho nó được cái gì? " - Nam nhân kia mặt đỏ bừng bừng, nộ khí bao quanh tiến đến gần Ninh Tể tướng. Chưa tới hai khắc, lão ta đã bị nhấc bổng lên cao, ném về phía cuối sảnh.Thân hình già nua của lão va chạm mạnh với mặt đất, khiến nó run rẩy từng hồi. Tiếng hét thất thanh của lão vang vọng khắp Ninh phủ, khiến đám nô bộc mang theo gậy gộc chạy vào bao vây tất cả lại:" Người đâu? Người đâu? "
"Xoẹt! " - Đám người đi theo nam nhân kia cũng lần lượt tuốt kiếm, hướng về phía Ninh Tể tướng. Khẽ dùng cơ thể của mình che lấy Ninh phu nhân, ánh mắt nam nhân kia mang theo chút sát khí:" Hôm nay Chu Ninh Quân ta đến là để dẫn Nhu nhi và Ninh nương nương đi."
" Ai cho phép? Nhu Nhi đã gả vào bổn phủ, có làm mà cũng phải làm ma của Ninh phủ!" - Ninh Tể tướng được một tên nô bộc đỡ dậy, cố gắng đứng vững. Nhưng đáp lại lời nói của lão chỉ là thái độ bình thản của Chu Ninh Quân:" Ta đã cho người đến đón Ninh nương nương, mọi việc ở tiền triều, hậu cung, từ nay Chu gia ta sẽ không can dự."
" Ninh nương nương đang mang hoàng tự trong người, từ khi nào ngươi muốn đem đi là đem đi? " - bàn tay Ninh Tể tướng tuốt ra một thanh kiếm, chĩa mũi nhọn vào Chu Ninh Quân, ngữ khí tràn đầy giận dữ.
Một cơn gió thổi qua, nhưng cũng không thể khiến không khí dịu bớt căng thẳng. Một tay Chu Ninh Quân ôm lấy Ninh phu nhân, khẽ xoay người, thanh âm không biểu lộ chút xúc cảm:" Hoàng tự? Ngươi nghĩ ngươi lừa được tất cả người trong thiên hạ này sao?"
Bỏ lại một câu đó, liền quay lưng kéo Ninh phu nhân và đám gia nhân rời đi. Nhưng chưa đi được ba bước, bà đã cản lại:" Đại huynh, muội đã gả vào đây, không thể rời khỏi."
" Chu Ninh Quân ta nói có thể là có thể, đừng nhiều lời!"- Nói đoạn, liền nhấc bổng nữ nhân trong người mà đưa vào xe ngựa. Cuối cùng chỉ để lại khói bụi của xe ngựa, mất hút trong tiếng hỗn loạn.
" Đại Nhân! Nô tài phái người đuổi theo! " - Tên nô bộc thấy vậy liền có ý định lấy ngựa đuổi theo. Nhưng một cánh tay đã chặn hắn lại:" Không cần! Dù gì thì Chu gia cũng hết giá trị lợi dụng rồi! Sau này đợi xong việc, sẽ giải quyết một lượt!"
Ninh tể tướng phất tay, ánh mắt và gương mặt trở lại vẻ bình thản. Thả mình trên long tọa, lão nhắm chặt mắt. Từng dòng hồi ức đau thương của hai mươi năm trước quay về, khiến bàn tay lão siết chặt lấy.
Bao nhiêu năm rồi? Qua bao nhiêu năm rồi lão vẫn thua người đó. Có cả thiên hạ trong tay, vẫn không bằng hắn. Thật nực cười.
*******
Sở Nguyên hai mươi năm trước.
" Đại huynh, mau nhìn xem, hoa đăng kia rất đẹp, không phải sao? "- Chu Tiểu Nhu, đích tiểu thư của Chu gia, dung mạo không xuất sắc, gia thế cũng chỉ gọi là có chút cao quý. Bù lại, cầm kì thi họa đều hơn người, ngay cả văn phong thi tự cũng vô cùng thông tuệ. Có thể nói là một tài nữ không ai bằng.
Còn nói thêm, đại ca của nàng, Chu Ninh Quân, chính là nam tử hán cực phẩm trong lòng nữ nhân. Mười bảy tuổi đã thay thân phụ làm chủ Chu gia, trên tiền triều, dưới gia quyến, đều lo lắng chu toàn.
" Hảo, cái gì Nhu Nhi thấy đẹp, thì chính là đẹp." - Trên bờ Thạch hồ, một nam nhân đứng cạnh một tiểu nha đầu, khuôn mặt hết sức cưng chiều. Hoa đăng bay lững lờ trên mặt hồ, thắp sáng một vùng. Mỹ cảnh đẹp đến diễm lệ.
" Đại ca, muội muốn ăn kẹo hồ lô! " - Tiểu nha đầu hai mắt tròn xoe, tay nhỏ nắm lấy tay áo của Chu Ninh Quân, ra sức làm nũng. Khẽ cười, hắn cúi xuống nhéo lên cái má phụng phịu ấy, ôn nhu nói:" Ân ân, để đại ca đi mua cho muội. Đứng yên ở đây, không được đi đâu."
" Dạ"- Ánh mắt của Tiểu Nhu nghe tới đồ ăn bây giờ còn sáng rực hơn là cả hoa đăng. Lựa một tảng đá bên cạnh bờ hồ, nàng khẽ ngồi xuống, ngắm nhìn vẻ đẹp hiếm có của nhân gian.
Năm ấy, Chu Tiểu Nhu vừa tròn mười lăm, còn Chu Ninh Quân đã hơn hai mươi. Và cũng năm ấy, nàng bị đẩy vào vòng xoáy tranh đoạt binh quyền, bị biến thành con cờ trèo cao.
" Ai đang ngồi ở đó? "- Thanh âm mang chút ngạc nhiên khiến Tiểu Nhu giật mình mà xoay đầu. Trước mắt nàng, một nam nhân tuấn tú, đạo mạo nhìn nàng không rời. Phía sau chính là một đoàn gia nhân hầu cận. Nhìn qua cũng có thể biết không phải kẻ tầm thường.
" Bổn cô nương là đến đây thưởng ngoạn mỹ cảnh, đáng lẽ phải hỏi kẻ nào to gan, dám phá hỏng nhã hứng của ta? " - Tiểu Nhu nở nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt vẫn hướng về phía bờ hồ đang sáng rực kia. Trong lòng nàng không khỏi cảm thán, cảnh đẹp nhân gian đã bị kẻ phàm phu tục tữ như hắn vấy bẩn rồi.
" To gan! Đây chính là... "- Tên nô bộc hầu cận hắn định lên tiếng đã bị một bàn tay chặn lại. Ninh Khang nhếch mép, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt:" Chỉ là một nữ nhân thấp hèn, mà cũng đòi ngắm cảnh? Phải hay không đang chọc cười bổn công tử?"
" Trên đời này phàm có ai cấm nữ nhân không thể thưởng ngoạn. Cảnh đẹp là của nhân gian, quý công tử muốn cũng không thể giành riêng cho bản thân được!" - Ý tứ của nam nhân kia, khác nào là khinh thường nữ nhân không biết thưởng thức cái đẹp? Tiểu Nhu nàng trước nay, tuy mặt mũi không thập phần xinh đẹp, nhưng chính là ghét kiểu nam nhân chết tiệt như vậy.
Nói đoạn, liền đứng dậy toan bỏ đi. Từ trước đến nay, Ninh Khang chưa từng gặp ai trước mặt hắn mà to gan rời đi như vậy. Cảm giác nóng giận tràn lên tận lòng ngực, thanh âm đầy ngữ khí tức giận: " Bổn công tử chưa cho ngươi đi, ngươi dám rời đi? "
" Thưa công tử, Chu Tiểu Nhu ta trước giờ không quen nghe lời của kẻ phàm tục, nên xin kiếu! " - Vừa dứt câu, liền chạy biến vào khu rừng cạnh hồ, bỏ lại Ninh Khang với cục tức không thể nuốt trôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.