Khi hai người ngã xuống vách núi đen, thân mình Trì Hằng Liễu bị một thân cây trên vách núi chặn lại. Hắn chợt dùng sức bắt lấy thân cây kia. Chỉ là, sinh trưởng ở trên vách đá dù sao cũng chỉ là cây nhỏ, cũng không thể chống đỡ hai người bao lâu.
Trì Hằng Liễu cúi đầu nhìn vực thẳm, vực thẳm sâu không lường được.
"Tứ Tứ, sợ không?"
"Không sợ, bởi vì biểu ca đã nói qua... Cho dù đến địa ngục, biểu ca cũng sẽ đi cùng muội." Đường Tứ Tứ mới nói đến một nửa, đã không nhịn được khóc òa lên.
Đương nhiên, nàng khóc cũng không phải bởi vì sợ hãi, mà bởi vì làm phiền biểu ca của mình. Cậu nàng là một nam nhân phi thường giữ mình trong sạch, trong nhà ông không có tiểu thiếp, bên ngoài cũng không có hồng nhan tri kỷ. Trong nhà chỉ có một người mợ, mà thân thể mợ lại không tốt, hài tử sanh ra chỉ có một mình biểu ca. Hiện tại nếu biểu ca chết đi, thì Trì gia về sau phải làm sao bây giờ.
Trì Hằng Liễu kỳ thật thực thích biểu muội của hắn, hơn nữa phụ thân hắn cũng nói qua chờ sau khi Tứ Tứ cập kê sẽ đến Đường phủ cầu hôn. Đến lúc đó nàng sẽ trở thành tân nương của hắn.
Trước đây không lâu, hắn còn khát khao cuộc sống tương lai. Nhưng hiện tại, tất cả đều phải kết thúc.
"Tứ Tứ, muội phải nhớ kỹ, mệnh này của muội là biểu ca liều mạng bảo hộ. Vô luận như thế nào, muội cũng không thể chết. Muội chờ, gia đinh của ta nhất định sẽ mang người tìm được muội. Muội, bảo, trọng!"
Khóe miệng của Trì Hằng Liễu chứa nụ cười sáng lạn nhất nhìn Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ tâm chợt động, như ý thức được cái gì. Nàng nôn nóng đến bật khóc nói, "Biểu ca, nếu biểu ca dám làm việc ngu ngốc, muội cũng nhảy xuống theo biểu ca."
"Tứ Tứ ngoan! Tử An còn rất nhỏ, muội không có quyền chết!" Trì Hằng Liễu lại mềm nhẹ nói, trên gương mặt tràn đầy nét ôn nhu.
Trì Hằng Liễu bỗng nhiên dùng một chút lực, đẩy Đường Tứ Tứ, buộc tay nàng nắm lấy thân cây kia. Mà bản thân hắn lựa chọn buông thân cây kia ra.
Thân thể Trì Hằng Liễu nhanh chóng rơi xuống.
"Biểu ca..." Hai mắt Đường Tứ Tứ đẫm lệ, trong nháy mắt vỡ đê, nàng cúi đầu xuống nhìn, nhưng đã không thấy thân ảnh Trì Hằng Liễu nữa.
"Biểu ca!" Thanh âm thê lương gọi ngân vang cả vực thẳm, lòng Đường Tứ Tứ giống như bị người dùng dao nhỏ cắt mình đầy thương tích, đau như đốt. Nàng âm thầm thề, chỉ cần nàng có thể sống, nàng nhất định phải đem Đường Vân Nhiễm bầm thây vạn đoạn, dùng máu nàng ta tế biểu ca của mình.
Trên vực thẳm.
Đường Vân Nhiễm quan sát vực thẳm sâu không thấy đáy phía dưới, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia hiện lên nụ cười yêu dã đến cực điểm. Ả ta quay đầu nói với Mộ Dung Nhược Hồng, "Dưới vực này có thể có cơ hội sống sót gì đó, để ngừa vạn nhất, ta thấy nên sai người đứng hướng chỗ hai người bọn họ vừa rồi rơi xuống ném đá tảng." Ha ha, Đường Tứ Tứ, ta cũng không tin ngươi có vận khí tốt đến như vậy, còn có thể không chết.
Mộ Dung Nhược Hồng si mê lấy tay kéo Đường Vân Nhiễm vào trong lòng, ôn nhu nói, "Nhiễm Nhi, nàng cũng bị thương, chúng ta nhanh trở về đi."
Đường Vân Nhiễm từ trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng giãy ra, cố ý thử hắn nói, "Ta bị kẻ điên Đường Tứ Tứ kia cắn qua, có thể sẽ nhiễm bệnh đậu mùa."
Mộ Dung Nhược Hồng thấy sắc mặt ả ta kiều diễm như hoa, chọc người trìu mến, hắn lại ôm ả ta vào lòng, nói, "Nhiễm Nhi, không sao. Không nói hồi nhỏ ta đã mắc bệnh đậu mùa, cho dù không có, ta cũng sẽ không buông nàng ra."
Đường Vân Nhiễm mở miệng cười tươi sáng, giống như hoa lan tươi mát. Ả ta nhẹ nhàng tựa đầu dựa vào trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng, trong lòng vui sướng nói không nên lời.
Từ hôm nay qua đi, trên đời này sẽ không còn nữ nhân tên là Đường Tứ Tứ tới phá chuyện của ả nữa. Ả phải bắt đầu đại triển khai khát vọng, tại cái thế giới khác này làm ra một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt.
Mặt trời giữa trưa bắt đầu ngã về tây. Ánh mặt trời cực nóng vây khắp đại lục.
Đường Tứ Tứ cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa. trên người nàng vốn đã trúng một tên, máu tươi đỏ sẫm đã sớm nhiễm đỏ y phục chỗ ngực nàng, mà hiện tại nàng còn phải bảo trì tư thế bất động.
Nàng vừa đau vừa mệt, ngay cả chính nàng cũng không biết có thể chống đỡ bao lâu.
Trong lòng nàng như có một âm thanh đang nói với nàng, "Vô dụng thôi, buông tay đi, không ai đến cứu ngươi đâu."
Nhưng mỗi khi nàng cúi đầu xuống nhìn vực sâu, dường như nàng lại có chút khí lực.
Đúng vậy, mệnh này của nàng là do biểu ca dùng mệnh của hắn bảo hộ, không vì hắn báo xong thù, làm sao nàng có mặt mũi buông ra.
Kiên trì, kiên trì, phải kiên trì!
Đây là lời nói Đường Tứ Tứ một mực nói với chính mình!
*****
Hôm nay Mộ Dung Long Thịnh không có vào triều sớm. Hắn bãi giá đi uống rượu ăn thịt, cùng với một ít phi tần tân sủng gần nhất của mình thoát y tìm hoan mua vui. Quân Cơ Lạc chờ ở một bên, làm như đã sớm nhìn quen hình ảnh kích thích như vậy.
"Cơ Lạc!" Giọng nói Mộ Dung Long Thịnh khàn khàn mang theo mơ hồ truyền đến, Quân Cơ Lạc cúi thấp người đi vào trong điện. Dọc theo đường đi, lọt vào trong tầm mắt hắn đều là thân mình trần trụi của nữ nhân.
"Bệ hạ!" Quân Cơ Lạc đi đến trước mặt Mộ Dung Long Thịnh, cầm trong tay một cái hộp gấm nhỏ khảm vàng trình lên. Mộ Dung Long Thịnh nhận cái hộp kia, mở ra vừa thấy, bên trong là một viên kim đan vừa mới luyện.
Mộ Dung Long Thịnh lấy kim đan, cẩn thận bỏ vào trong miệng.
không bao lâu, thân mình trần truồng của Mộ Dung Long Thịnh truy đuổi đám phi tần lõa thể của hắn. Rất nhanh, liền có hình ảnh trụy lạc xuất hiện.
Quân Cơ Lạc cúi người lui ra, tự động đem thanh âm tìm hoan mua vui trong điện này che chắn.
Mà lúc này, có thị vệ mặc y phục phi ngư trình ra tờ giấy. Quân Cơ Lạc mở ra tờ giấy vừa thấy, nội dung trên tờ giấy làm cho tròng mắt u ám của hắn trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, sát khí thật mạnh.
Hắn nói với tiểu thái giám đứng ở bên cạnh, "Ngươi trước chờ ở trong này, để cho bệ hạ nếu có gọi đến, ngươi tạm thay bản đốc đáp lời."
Tiểu thái giám sợ hãi gật đầu.
Quân Cơ Lạc phất ống tay áo, nhanh chân rời khỏi đại điện. Chờ sau khi ra khỏi đại điện, Quân Cơ Lạc liền cùng sai nha ra khỏi hoàng cung. hắn ra khỏi cửa thành, đi thẳng hướng về tây, không bao lâu thấy được một chiếc xe ngựa. Bên cạnh xe ngựa nằm một ít thi thể hỗn loạn. Duy chỉ không có thi thể Đường Tứ Tứ.
Quân Cơ Lạc nheo đôi mắt nguy hiểm lại, nhìn vào không trung nói, "Ra đây!"
Rất nhanh, trước mặt Quân Cơ Lạc liền đi ra một hắc y ám vệ. Hắn quỳ xuống trước Quân Cơ Lạc, cúi đầu nhận tội nói, "Cửu Thiên Tuế, thuộc hạ vô năng xin nhận tội!"
Ánh mắt Quân Cơ Lạc hàm chứa tức giận, "Nàng đâu, hiện tại ở nơi nào?"
Ám ảnh cung kính hồi đáp, "Thuộc hạ thấy bọn họ bị đuổi tới phía trước đoạn vách đá, hai người đều... rớt xuống vực."
Quân Cơ Lạc nhíu chặt mi, trên mặt tuấn mỹ hiện lên tức giận, hắn nhấc roi da đánh mạnh vào người gã ám vệ, "Ăn hại à? Vì sao không cứu bọn họ."
Thân mình gã ám vệ run lên, phủ phục quỳ gối nơi đó, "Bọn họ nhiều người lắm..."
Quân Cơ Lạc không nhìn gã ám vệ kia nữa, cưỡi ngựa hướng đoạn vách đá chạy tới. Đến vách đá, Quân Cơ Lạc nhảy xuống ngựa, cúi thân nhìn, vực thẳm sâu không thấy đáy làm cho gương mặt tuấn tú sâu không lường được của hắn hơi trầm xuống.
"Cửu Thiên Tuế, hai người bọn họ ngã xuống như vậy, khả năng còn sống cực thấp..." Ám vệ phía trước cùng tới đây, thật cẩn thận nói.
Dung nhan tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc bỗng nhiên bình tĩnh, giống như bình yên trước khi nổi lên bão táp, dị thường bình tĩnh.
"Ngươi đến thôn trang phụ cận tìm chút dây thừng đến!" Quân Cơ Lạc ra lệnh.
Ám vệ kia không dám cãi mệnh lệnh của Quân Cơ Lạc, qua thời gian đại khái một nén nhang liền mang dây thừng đến. Quân Cơ Lạc lấy dây thừng kia qua hướng bên hông mình cột, ám vệ ở bên cạnh khuyên, "Cửu Thiên Tuế, đáy vực rất nguy hiểm, ngài không thể làm như vậy."
Quân Cơ Lạc lạnh lùng liếc người nọ một cái, người nọ liền không dám nói thêm gì nữa. Mà Quân Cơ Lạc đem một đầu dây thừng cột vào một thân cây đại thụ trên vách đá, sau đó hắn đi đến vách đá, thả người nhảy xuống, cả người rơi xuống với tốc độ cao nhất.
Đợi khi dây thừng đều thả hết, đôi mắt lợi hại của Quân Cơ Lạc bắt đầu tìm tòi ở vực thẳm, "Tứ Tứ..." Giọng nói của hắn hơi khẩn trương không ngừng vang trong vực thẳm, vang ra bên ngoài...
Bóng đêm, bóng đêm vô biên vô hạn...
Đường Tứ Tứ khốn đốn gần như muốn nhắm mắt lại, cánh tay nắm thân cây kia lại vô cùng đau nhức.
Nàng không muốn chết đi như thế này, nàng vẫn còn chưa tận mắt thấy kết cục của Đường Vân Nhiễm, nàng không thể chết được. Chỉ là... Nàng lại thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.
"Tứ Tứ... Đường Tứ Tứ!"
Đang hoảng loạn, tựa hồ nàng nghe có người đang gọi tên của nàng, thanh âm kia rất dễ nghe, như người nàng quen biết. Nhưng hiện tại ý thức đang hỗn độn, nàng thật sự nhớ không rõ thanh âm này là thuộc về ai. Bất quá không quan hệ, chỉ cần người này tới cứu nàng là được.
Đường Tứ Tứ mấp máy đôi môi khô khốc đã sớm bị mặt trời phơi nắng, nàng có chút run run mở miệng, giọng run rẩy nói, "Ta, ta ở đây.. Ta ở trong này..."
Chỉ là vài phát âm đơn giản, lại làm Đường Tứ Tứ thở dốc.
Giọng nói của nàng mỏng manh vang vọng ở trong vực thẳm, chỉ là có thể thanh âm quá nhỏ, thế cho nên so với muỗi kêu không khác mấy.
Nàng không thể không dùng tất cả khí lực toàn thân, lại giương cổ họng khát đến gần như muốn bốc hỏa kêu, "Ta ở trong này... Ta ở trong này... Ai đó, cứu ta với..."
Âm thanh suy yếu lần này nhẹ nhàng bay vào bên tai Quân Cơ Lạc, toàn thân Quân Cơ Lạc chợt căng lại, ánh mắt hơi nheo lại, tiện đà theo phương hướng thanh âm truyền đến nhìn qua. May mắn, rốt cục ở một cái cây hắn thấy được một thân ảnh nhỏ bé yếu ớt lộ ra.
"Tứ Tứ!" Tròng mắt u ám của hắn sáng ngời, dùng chủy thủ đâm mạnh ở trên vách đá, sau đó từng bước một đi về hướng nàng.
"Đường Tứ Tứ!" hắn đi đến bên cạnh nàng, tay thật cẩn thận đem thân mình nhu nhược kia ôm vào trong lòng. Mà khi ánh mắt hắn chạm đến một mảng đỏ sẫm lớn ở trước ngực nàng, ánh mắt hắn thâm trầm.
Đường Tứ Tứ cảm giác mình được một vòng tay ấm áp ôm lấy, nàng cố gắng mở to mắt, thu vào mắt nàng đó là khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc, nàng lại mấp máy cánh môi khô khốc, cặp mắt đen bóng lóe ra thần sắc kiên nghị, "Cứu ta... Ta không muốn chết... Ta muốn sống... Cầu ngươi, cứu ta..."
"Đừng sợ! Có bản đốc ở đây, dù là Diêm Vương cũng không dám thu nàng!" Quân Cơ Lạc nói năng khí phách.
Lời nói khí phách như vậy như một dòng nước mát trong chảy vào bên tai Đường Tứ Tứ, tay nàng suy yếu bắt được y phục của Quân Cơ Lạc, thanh âm cũng dần dần thấp đi, "Ta không thể chết được... Nhất định không thể chết được..."
Chỉ một câu nói như vậy, lại mang theo sức nặng nặng trịch đánh vào lòng Quân Cơ Lạc. Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc nhìn chằm chằm nàng không hề chớp. Thật sự là không rõ một nữ nhân nhu nhược như vậy, nàng phải có bao nhiêu kiên cường mới có thể kiên trì sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt này.
Quân Cơ Lạc giữ chặt dây thừng ôm Đường Tứ Tứ từ trên vách núi đen leo lên.
Đường Tứ Tứ rất mệt, nhưng nàng vẫn không dám ngủ, nàng mềm yếu ở trong lòng hắn. Vòng tay của hắn ấm áp rộng lớn, trên người hắn còn có mùi đàn hương nhàn nhạt, ngửi cũng rất thoải mái.
Cực kỳ gian nan ngửa đầu nhìn Quân Cơ Lạc, mũi hắn cao thẳng tắp, cằm cong kiên nghị lạnh lùng, tựa như con người của hắn, cho tới bây giờ đều là kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng dạng người như vậy vẫn sống tiêu diêu tự tại. Nhưng còn nàng, Đường Tứ Tứ cảm thấy mình là một trưởng nữ, phụ thân không thương, tổ mẫu không bảo vệ, thứ tỷ lại ra tay hãm hại... Nàng từng bước một chịu nhục, kết quả nàng lại có được cái gì? Biểu ca của nàng... Là bị nàng hại chết.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Quân Cơ Lạc cúi đầu xuống, ánh mắt cùng nàng đối diện, nhìn thấy trong mắt nàng ngấn nước, khóe miệng hắn trộm nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, hiện lên khuôn mặt như ánh mặt trời sáng lạn ngày xuân, thật tuấn nhã, "Đừng khóc, chờ lên rồi, ta mua kẹo cho nàng ăn."
Đường Tứ Tứ bởi vì câu pha trò này của hắn, nước trong hốc mắt nháy mắt liền chảy ra, nàng vội vàng dùng tay mặt, không cho Quân Cơ Lạc nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của bản thân. Quân Cơ Lạc cười cười, tiếp tục theo dây thừng đi lên trên.
Đại khái sau một nén nhang, hai người bọn họ bình an leo lên đoạn vách đá. Giờ phút này trên đoạn vách đá đã tụ tập đám thủ hạ của Quân Cơ Lạc, nhìn thấy hai người leo lên, liền khom người hành lễ với Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc ôm Đường Tứ Tứ lên ngựa, lập tức thúc ngựa phóng đi. Mà Đường Tứ Tứ đến giờ phút này mới dám yên lòng, nàng rất nhanh bị bóng đêm vây quanh, cả người đều rơi vào trong đêm tối.
Quân Cơ Lạc thúc ngựa tới phủ trạch của Tiết thần y. Dừng ngựa, hắn ôm lấy Đường Tứ Tứ, trực tiếp đá văng cánh cổng lớn của Tiết thần y. Mấy đồ đệ của Tiết thần y nghe tiếng chạy đến, Quân Cơ Lạc đôi mắt như đao, sắc bén dị thường quát, "Người không có liên quan cút ngay!"
Tiết thần y ở buồng trong chế thuốc, nghe được ở đại môn có âm thanh giẫm đạp quen thuộc, hắn đau lòng mở cửa nhìn. Mà lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng. Thân ảnh Quân Cơ Lạc xuất hiện ở cửa phòng.
Tiết thần y vội vàng liếc mắt nhìn Quân Cơ Lạc, lại nhìn thấy trong lòng hắn là Đường Tứ Tứ, lập tức kinh hãi nhanh chóng nói, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Mau cứu nàng! Nếu nàng chết, ta đem nơi này của ngươi cũng hủy đi!" Quân Cơ Lạc nhìn Tiết thần y uy hiếp nói.
Nếu ngày xưa Tiết thần y nghe nói như thế chắc chắn sẽ bùng nổ, nhưng hôm nay nhìn thấy trước ngực Đường Tứ Tứ một mảng máu lớn, hắn cũng không có nói thêm gì nữa, vội vàng ra lệnh Quân Cơ Lạc đem Đường Tứ Tứ đặt ở trên giường.
"Tháo y phục của nàng ra!" Tiết thần y nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của nàng, nói thẳng.
"A?" Quân Cơ Lạc hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền phi thường quyết đoán xé mở y phục trên người nàng, thật cẩn thận đem phần da thịt bị thương lộ ra. Về phần chỗ khác, Quân Cơ Lạc lại theo bản năng giúp nàng che chắn thật kĩ, chỉ sợ bị Tiết thần y nhìn nhiều một phần, chiếm tiện nghi của Đường Tứ Tứ.
Tiết thần y kiểm tra miệng vết thương của nàng, tay xoa xoa mồ hôi trên trán, có chút khó giải quyết nói, "Vết thương này của nàng thật ra không có nhiều vấn đề, chỉ là nàng còn nhiễm bệnh đậu mùa. Đây chính là chuyện quan trọng nhất."
"Ngươi muốn bao nhiêu bạc, ta cho, điều kiện tiên quyết là trị liệu cho nàng thật tốt." Quân Cơ Lạc cũng không hề nghĩ nhiều, trực tiếp nói với Tiết thần y yêu tiền hơn mạng.
Tiết thần y cảm thấy hơi kinh ngạc, trước đây Quân Cơ Lạc còn đối với hắn keo kiệt đến đáng ghét. Hiện tại vì một Đường Tứ Tứ nhưng lại khẳng khái hẳn lên. Như vậy xem ra Quân Cơ Lạc đối với tiểu cô nương này rất có ý tứ. Nhưng hắn là một hoạn quan, không thể cưới người ta? Nghĩ lại mà nói, cho dù thật sự cưới nàng, nhưng không thể làm cho tiểu cô nương người ta dùng dưa chuột cả đời chứ?
Tiết thần y mấp máy môi, không nghĩ ra chuyện trai gái trong lúc đó, liền cũng không nghĩ nhiều. Dù sao chỉ cần có thể làm hắn lấy được bạc, hắn liền vui vẻ cứu người.
Đường Tứ Tứ hôn mê ba ngày ba đêm. Đến ngày thứ tư tỉnh lại, nàng đã được Tiết thần y một mình sắp xếp ổn thỏa. Tròng mắt nàng quay tròn nhìn Tiết thần y, Tiết thần y cũng không giận, vẫn dùng ánh mắt có thần sáng ngời như nhìn đống vàng trong bảo khố nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ, "Cô gái nhỏ, chúng ta thương lượng chuyện làm ăn được không? Chờ vết thương trên người ngươi về sau khỏi hẳn, bệnh đậu mùa cũng hết. Ngươi theo ta phối hợp, lại tạo thêm một chút vết thương mới. Như vậy là ta có thể bắt chẹt Quân Cơ Lạc nhiều bạc thêm một chút. Đương nhiên, ngươi có thể yên tâm. Đến lúc đó bạc chúng ta sẽ chia đều."
Khóe miệng Đường Tứ Tứ giựt giựt, vờ như không hề nghe thấy lời nói của Tiết thần y.
Đường Tứ Tứ ở chỗ Tiết thần y đại khái hai tháng, mẩn đỏ cùng bọt nước trên người nàng mới chậm rãi biến mất. Trong hai tháng này, bởi vì bị Tiết thần y nhốt tại một gian phòng kín, nàng cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Chờ vết thương trên người nàng hết hẳn, khi có thể đi ra, thời gian đã qua ba tháng.
Trong ba tháng này, trong Hoàng Thành đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trong đó có hai sự kiện đối với Đường Tứ Tứ mà nói, là thập phần trọng yếu. Chuyện thứ nhất, hoàng đế hoa mắt ù tai đột nhiên hạ chỉ tuyển tú nữ vào cung, mà tên Đường Vân Nhiễm rõ ràng cũng ở trong đó.
Vốn là trưởng nữ Đường gia là nàng cũng có trong danh sách kia, chỉ là nàng nhiễm bệnh đậu mùa, đã không còn tư cách vào cung chân tuyển.
Chuyện thứ hai, chính là Quân Cơ Lạc vì bảo hộ lão hoàng đế ngu ngốc, bị thích khách ám sát trọng thương, trúng độc.
Khi Đường Tứ Tứ biết tin tức thứ nhất, nở nụ cười. Kiếp trước Mộ Dung Long Thịnh cũng từng hạ chỉ tuyển tú nữ. Lúc ấy nàng đã cùng Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng đính thân, cho nên không cần tiến cung. Mà Đường Vân Nhiễm, nàng ta có phúc khí của Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng, trước khi Mộ Dung Long Thịnh nhìn thấy đã được thay thế.
Kỳ thật, trong Hoàng Thành vẫn có lời đồn đãi, Mộ Dung Long Thịnh tuy đã ăn đan dược, nhưng lại thích làm chút chuyện thải âm bổ dương. Truyền thuyết rằng nữ nhân leo lên long sàng của hắn, ngoài Thục Phi ra, nữ nhân khác đều bị hắn làm cho sắc mặt khô vàng sau một tháng, đột nhiên già đi mười tuổi. Có người thậm chí chết bất đắc kỳ tử.
Cho nên phàm là gia tộc có thân phận trong Hoàng Thành, đều sợ vào danh sách tú nữ kia.
Đường Tứ Tứ nghĩ kiếp trước Đường Vân Nhiễm không tiến cung. Nhưng kiếp này, nàng nhất định phải làm cho nữ nhân này tiến cung. Làm cho nàng ta trở thành đồ chơi của Mộ Dung Long Thịnh, chính là mục tiêu kế tiếp của nàng.