Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng

Chương 33: Nhất định là cô ta được bao nuôi rồi




Thế là hai người sóng bước với nhau cùng đi siêu thị, cuộc họp dang dở đã chính thức bị Nam Huyền Dạ ném sang một bên.
Xe dừng lại trước cửa siêu thị lớn, Nam Huyền Dạ và Thời Ninh vừa bước xuống đã như tỏa ánh hào quang ra xung quanh. Người đàn ông bá đạo, vô cùng điển trai. nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. chỉ khi nhìn sang bảo bối trong lòng mới thay đổi, cười dịu dàng đến tận xương tủy. Còn cô gái thì xinh đẹp động lòng người, chốc chốc lại quay sang nói chuyện với anh, còn thân mật gọi anh là "Dạ..."
Hai người bọn họ giống như là thiên nga giữa bầy vịt, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, nhất là các cô gái cứ mải mê ngắm nhìn Nam Huyền Dạ không ngừng.
Thời Ninh tất nhiên ban đầu có làm ngơ nhưng về sau cô cũng phải thể hiện chủ quyền một chút. Bởi vì có hai cô gái còn không cố kỵ, ngay trước mắt cô xin số điên thoại của anh.
Hai cô gái đó mặc váy ngắn bó sát. thân hình chuẩn chữ S, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, đôi giày cao gót dưới chân phải lên đến bày phân. Đưa điện thoại với bàn tay được sơn móng tay lấp lánh ra trước mặt Nam Huyền Dạ
"Anh gì ơi, nhìn anh ngầu quá đi, có thể cho em làm quen chút được không ạ?"
Bọn họ hoàn toàn coi cô là người vô hình, con gái bây giờ đều chủ động như thế hay sao? Thời Ninh bắt đầu hơi khó chịu, chủ động ôm lấy cánh tay anh
"Dạ, em muốn ăn cái kia..."
Cô chỉ vào một thứ trên quầy, gương mặt xinh đẹp làm nũng đáng yêu hết sức. Nam Huyền Dạ cười đáp lại cô
"Được rồi, bảo bối."
Nói xong còn nhéo yêu mũi cô một cái, thuận tiện đẩy xe đầy lướt qua bọn họ, hai cô gái nghiến răng tức giận, không làm gì được đành rời đi.
Thời Ninh lúc này thấy bọn họ đi rồi mới buông tay anh ra, phồng má khó chịu.
"Sao vậy bảo bối?"
"Anh cũng đào hoa quá nhỉ."
Cô không phát hiện ra câu nói của mình đầy mùi dấm chua.
"Anh chỉ yêu mình em thôi, bảo bối."
Nam Huyền Dạ cười cưng chiều cô, cô bĩu môi nhỏ.
"Thế sao vừa nãy anh không từ chối họ luôn?"
Anh bật cười, chẳng lẽ lại thừa nhận rằng vì muốn nhìn thấy dáng vẻ dấm chua này của cô hay sao?
"Thấy không, anh còn cười được..."
Cô dỗi anh bỏ đi. Nam Huyền Dạ cười tươi chưa từng thấy, đẩy xe đẩy đuổi theo cô.
Nhưng Thời Ninh cố tình cắt đuôi anh, cô rẽ sang mấy quầy hàng, thích thú nhìn anh đi tìm mình.
"Cho chừa cái tội dám trêu mình..."
Vừa nghoảnh đầu đi lựa bột chân trâu thì hình ảnh một cặp đôi đột nhiên lọt vào mắt cô, không ai khác chính là Ôn Hạo và Thẩm Hy Hy.
Thẩm Hy Hy thân mật cười khoác tay Ôn Hạo, hai người bọn họ cùng nhau chọn đồ ăn rồi ném vào chiếc xe đẩy bên cạnh.
Thời Ninh đứng nhìn bọn họ, Thẩm Hy Hy vừa vặn quay đầu nhìn thấy cô, nhanh chóng khoác tay Ôn Hạo tiến đến.
"Thời Ninh? Cô cũng ở đây à?"
Thẩm Hy Hy một thân váy áo đắt tiền, còn cố tình khoe mẽ. Đặc biệt là Ôn Hạo, nhìn thấy cô mà anh vẫn bình thản, tỏ ra như hai người chưa từng quen biết vậy.
Mới có mấy ngày không gặp mà tình thế đã thay đổi đến mức này rồi sao?
Cô ta thấy cô đứng trơ trọi một mình. trên mặt còn có vết thương, cả người lại là bộ váy hàng hiệu, thực ra đây là Nam Huyền Dạ sai người mua tới, Thời Ninh cũng không chú ý nhãn hiệu, tùy ý chọn một cái đơn giản nhất để mặc.
"Hạo, bây giờ chỗ này của anh cũng tùy ý cho ai vào cũng được à?"
Thẩm Hy Hy hàm ý rằng đây là siêu thị của nhà Ôn Hạo, người như cô thì vào làm sao được. Cô ta nhìn bộ váy trên người cô, nghĩ nó là hàng nhái mà thôi.
Ôn Hạo không trả lời, Thời Ninh bấy giờ dường như đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, nhếch môi cười đầy châm biếm.
Thì ra mỗi đêm Ôn Hạo đều rời đi, trở lại là mùi nước hoa khác, còn có cả những dấu son trên cổ áo, ban đầu cô cứ nghĩ mình đã hiểu người đàn ông này nhưng thực sự thì không. Ôn Hạo hồi còn ở trường đại học và Ôn Hạo đang là thiếu gia của Ôn gia đứng trước mặt cô là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Thời Ninh à, cô thực sự không nên với bộ dạng này mà ra đường đâu, ai không biết lại tưởng cô là tiểu tam nên mới bị đánh. Mà hơn nữa cô nên tự biết thân phận của mình ở đâu, đừng nên mặc hàng nhái rồi còn tự tin ra ngoài như thế."
Thẩm Hy Hy cười nói, cố ý vuốt tà váy khoe mình mặc váy chanel, liếc thấy cô im lặng thì càng được đà lấn tới
"Đúng rồi Thời Ninh, sắp tới chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới, cô đến dự nhé. Tôi sẽ tặng cô một bộ váy để mặc luôn, đừng khách sáo, chúng ta từng là bạn học mà. Hơn nữa Hạo rất yêu tôi, anh ấy nhất định sẽ rất vui khi có cô đến dự đấy, đúng không?"
Thẩm Hy Hy thân mật tựa người vào vai Ôn Hạo, anh ta còn nói
"Đúng vậy đấy."
Cô ta cười đắc ý vô cùng, sau đó lại nói tiếp
"Cô không biết đâu, Hạo còn cầu hôn tôi bằng một chiếc nhẫn kim cương, tôi đã rất xúc động và hạnh phúc. Cô nhìn xem có đẹp không?"
Thẩm Hy Hy giơ bàn tay ra, trên ngón tay quả nhiên có một chiếc nhẫn kim cương sáng loáng.
Sau đó cô ta lại tỏ ra lỡ miệng
"Ấy chết, tôi xin lỗi nhé, cô chưa từng thấy chiếc nhẫn kim cương nào to như thế này có phải không? Chi bằng hãy năn nỉ người nào đó bao nuôi mua cho..."
Tiếng cười sảng khoái vang lên, lúc này cô đang định quay người bỏ đi, không muốn ở đây hít thở chung một bầu không khí với hai người này nữa thì tiếng gọi quen thuộc từ phía sau tức thì vang lên
"Bảo bối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.