Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 100: Ý nghĩa của sợi dây chuyền




"Lão đại..."
Cô không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể nắm chặt lấy mặt dây chuyền.
"Tôi trao cho em sự công nhận. Nhưng khiến bọn họ tâm phục khẩu phục em hay không, là phụ thuộc ở em."
Cố Thâm nói.
Hàn Kỳ Âm thực sự vô cùng bất ngờ, cô không thể nào tin nổi rằng Cố Thâm còn để cô ngang bằng với cả bọn Tư Duệ. Cô không hề nghĩ tới ở Cố gia mình sẽ có tiếng nói.
Còn bỗng nhiên Cố Thâm đưa ra quyết định này bởi vì hắn thấy sau tất cả mọi chuyện cả bọn Tư Duệ và thuộc hạ của Cố gia đều không quan tâm đến cô, thậm chí không để tâm cô sống hay chết.
Nếu không phải là hắn ra lệnh, thì Hàn Kỳ Âm có ở đâu thì bọn họ cũng chẳng để tâm.
Hắn đã coi trọng cô, nhưng muốn Cố gia coi trọng cô thì phải dựa vào bản thân cô.
Hàn Kỳ Âm hiểu điều hắn nói, sợi dây chuyền này đeo trên cổ cô đồng nghĩa với việc cô cũng phải có trách nhiệm ở Cố gia. Cô không chỉ là một thuộc hạ đơn thuần không ai để mắt tới nữa, mà chính là một trong những cánh tay phải của hắn, giống như đám Tư Duệ.
"Lão đại...đột ngột như vậy. Tại sao anh lại cho em sợi dây chuyền này?"
Cô nhìn sợi dây chuyền, hỏi hắn.
Kĩ thuật và năng lực của cô đều không bằng bọn Tư Duệ, sự công nhận của Cố Thâm khiến cô cảm thấy rất vui mừng, nhưng hắn trao cho cô quyền lực, cô cảm thấy hơi áp lực.
"Tôi muốn bọn họ không còn coi thường em nữa. Nhưng nếu như em chỉ dựa vào tôi thì trong mắt bọn họ, em sẽ là một kẻ vô dụng. Muốn bọn họ nhìn em bằng con mắt khác, thì em phải tự tạo nên thế lực bằng chính đôi tay mình."
Bàn tay Cố Thâm vuốt tóc cô
"Em có hiểu điều tôi đang nói không?"
"Em hiểu..."
Hàn Kỳ Âm chủ động ôm lấy cổ hắn
"Em hiểu anh đang muốn tốt cho em. Sợi dây chuyền này có hai mặt, nếu em biết cách sử dụng quyền lực mà anh trao thì sẽ khiến bọn họ công nhận, còn ngược lại nếu chỉ biết dựa vào anh thì em sẽ là một kẻ vô dụng."
Đáy mắt Cố Thâm là ý cười hiếm thấy
"Ở Cố gia không giống như là ở nơi khác. Em phải thể hiện bản lĩnh, đồng thời cần phải biết cách quan sát, nắm bắt thời cơ. Cho dù có tôi đứng ở đằng sau em nhưng điều mà tôi muốn chính là bọn họ cũng phải toàn tâm toàn ý phục tùng em."
Cô gật nhẹ đầu, không phải đột nhiên mà Cố Thâm ở vị trí như ngày hôm nay, tầm nhìn của hắn, cách nắm bắt tâm lý của hắn và cả năng lực của hắn khiến tất cả Cố gia trên dưới đều phục tùng. Đúng như hắn nói, nếu quyền lực chỉ nắm giữ một cách đơn thuần như một cái vỏ thì chỉ là vô ích, cần phải nắm giữ được linh hồn của nó, cũng chính là sự trung thành và tâm phục của tất cả mọi người.
"Thế giới ngầm đánh giá tất cả dựa trên năng lực. Kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì chết. Vì thế mà cần phải không ngừng đấu tranh, muốn thế trước hết em phải khiến mọi người tin tưởng vào em và đi theo em."
Hàn Kỳ Âm yên lặng lắng nghe, có lẽ hôm nay là ngày mà Cố Thâm nói nhiều như thế, mỗi câu nói của hắn đều ngắn gọn, không quá dài nhưng bao hàm rất nhiều ý nghĩa, nếu như cô muốn ở bên cạnh hắn thì cô phải làm cho mình xứng đáng với hắn.
Trong lúc hắn nói, bàn tay vẫn không ngừng vuốt tóc cô nhè nhẹ, bấy giờ Hàn Kỳ Âm mới biết đó là hành động thể hiện tình cảm của hắn. Cô hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói
"Lão đại. Cảm ơn anh."
Lông mày Cố Thâm hơi nhếch lên, hơi thở ấm nóng quấn quýt lên gương mặt cô
"Em vẫn chưa chịu nói cho tôi biết sự thật?"
Hàn Kỳ Âm hơi mím môi, cô đã quyết định ở bên cạnh hắn, trở thành người của hắn, còn yêu hắn thì có lẽ mọi chuyện nên nói ra...
Ánh mắt Hàn Kỳ Âm chuyển sang nghiêm túc lạ thường, cô ngồi thẳng người dậy
"Lão đại...nếu như em nói rằng em từng chết đi sống lại, anh có tin không?"
Cố Thâm im lặng. Cô biết nói ra điều này rất là hoang đường mà...
"Tôi tin."
Câu nói đơn giản mà kiên quyết.
Chỉ hai từ thôi nhưng đã làm cho Hàn Kỳ Âm cảm nhận được sự tin tưởng của hắn đối với cô.
"Thực ra...em không phải tên là Hàn Kỳ Âm, tên thật của em là An Nhiên. An trong Bình An, Nhiên trong tự nhiên."
Hàn Kỳ Âm hít sâu thêm một hơi rồi nói tiếp.
"Trước đây, em là thiên kim tiểu thư của gia tộc họ An, ba mẹ em đều là giáo sư tiến sĩ, họ rất giỏi. Từ nhỏ em đã được họ cho theo học những trường top đầu giỏi nhất, sau đó lên đại học thì học ở một trường danh tiếng tại nước ngoài. Kỳ nghỉ hè hai năm trước em về nước thăm ba mẹ, vào buổi tối hôm đó, cả gia đình em đã bị sát hại dã man..."
Nói đến cuối, giọng cô còn hơi run rẩy
"Em cũng đã bị giết chết, nhưng sau đó ông trời cho em sống lại, em nhìn thấy bọn chúng phóng hỏa đốt trụi cả ngôi biển thự mà bất lực không thể làm gì. Sau đó thì em đã tìm hiểu và biết được mạng lưới thông tin của Cố gia vô cùng mạnh, em mong rằng có thể dựa vào đó mà tìm ra những kẻ đã hại chết gia đình em năm xưa, trả thù cho ba mẹ..."
Ánh mắt Cố Thâm sâu thẳm nhìn cô, kiên nhẫn nghe cô kể hết.
"Em không cố ý lừa anh...lão đại, em xin lỗi..."
Hàn Kỳ Âm ôm lấy cổ hắn, cắn môi không để nước mắt chảy ra. Cố Thâm vẫn còn chưa có phản ứng gì, thực ra phần lớn là vì hắn đã đoán được gần hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.