Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 112: Tôi cho phép em ghen




Xong rồi. Cô lại còn ghen tuông giận dỗi hắn nữa chứ.
Cố Thâm đột nhiên giơ tay lên, Hàn Kỳ Âm tưởng hắn sẽ đánh mình bèn nhắm tịt mắt lại, nhưng không phải. Hắn áp tay vào má cô, vuốt ve gò má ửng hồng
"Em ghen à?"
Hắn hỏi, còn kèm theo cái nhếch môi đầy giễu cợt.
Cô đỏ mặt, lắp bắp "Làm...làm gì có..."
Lời nói của cô lại một lần nữa bị nuốt lại vào trong miệng hắn, Cố Thâm hôn sâu, lưỡi hắn mặc sức chơi đùa trong miệng cô hút lấy tất cả ngọt ngào, một tay xoa nắn bầu ngực non mềm, một lúc lâu khi cô lại chìm đắm thì hắn lại buông ra.
"Tôi rất thích."
"Thích...thích gì cơ?"
Cô không hiểu.
Cố Thâm nói một câu đầy bá đạo
"Tôi cho phép em ghen."
Hàn Kỳ Âm bộc lộ sự chiếm hữu của cô đối với hắn, hắn thích điều này.
"..."
"Hàn Kỳ Âm. Em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất mà tôi yêu đời này."
Hắn lại nói tiếp. Ôi...trái tim của cô sẽ không chịu đựng nổi mất...
Cố Thâm không biết những lời nói đó lại có sức sát thương đối với cô lớn cỡ nào. Vừa mới đau lòng mà giờ đây chỉ còn lại cảm xúc ngọt ngào, Hàn Kỳ Âm ôm lấy cổ hắn dụi dụi, hai bầu ngực no tròn cọ cọ vào người hắn, phong tình vạn chủng.
"Lão đại. Tại sao mẹ anh lại mất sớm như vậy?"
Hàn Kỳ Âm không quên hỏi.
Bàn tay Cố Thâm như có như không đặt lên ngực cô, xoa nắn nhẹ nhàng, suy nghĩ một lát rồi mới trả lời
"Trong một lần bảo vệ cho tôi. Bà bị tai nạn."
Bảo vệ?
"Anh gặp chuyện gì mà cần phải bảo vệ?"
Cô đã bị câu chuyện của hắn thu hút hoàn toàn nên không hề chú ý tới móng vuốt trên ngực.
"Bà chỉ là nhân tình. Nhưng bà lại rất yêu người đàn ông đó, sau này mẹ tôi đã bị chính vợ ông ta hại chết."
Thì ra là thế...tình yêu quả thật không cách nào ngăn cản...
"Vậy...lúc đó anh bao nhiêu tuổi?"
"Mười tuổi."
Cố Thâm đáp.
Mới có mười tuổi mà hắn đã hiểu cặn kẽ như vậy ư? Một hoàn cảnh như vậy...chẳng trách Cố Thâm lớn lên lại tàn nhẫn như thế...
"Thế còn ông ta?"
Cô rất tò mò về người đàn ông mà mẹ của hắn yêu, bàn tay Cố Thâm đặt trên ngực cô hơi dừng lại một, hai giây, sau đó lại tiếp tục xoa nắn.
"Không biết."
Hắn đáp củn lủn. Hắn chưa tìm thấy ông ta, nếu tìm thấy, nhất định sẽ cho xuống mồ cùng với bà.
"Sau đó tôi sống một mình cho đến bây giờ."
Hàn Kỳ Âm biết mình không nên hỏi nữa, một đứa trẻ mười tuổi mà bị mất mẹ, cũng không có cha, hoàn cảnh như vậy mà hắn có thể trở thành một người đứng đầu thế giới ngầm như bây giờ, cô thật không thể tưởng tượng nổi.
So với hoàn cảnh của cô, hắn còn bất hạnh hơn, ít nhất cô còn được ở bên cạnh cha mẹ cho đến khi lớn lên. Còn Cố Thâm phải một mình tự lực cánh sinh, trưởng thành mà không có tình thương, tình yêu.
Biết được hoàn cảnh của hắn, cô lại càng cảm thấy thương yêu hắn hơn. Cố Thâm nhìn biểu cảm trên mặt cô, nói
"Tôi không cần em phải cảm thấy thương hại. Tôi đã khiến tất cả bọn chúng phải đền tội rồi."
Không cần nói cô cũng đoán được.
Hàn Kỳ Âm không đáp mà ôm chặt lấy hắn, bảy tỏ cảm xúc của cô với hắn, bày tỏ tình yêu trong lòng cô.
"Lão đại. Từ bây giờ anh sẽ không còn phải một mình nữa, bởi vì đã có em ở bên cạnh anh rồi. Em yêu anh..."
Cố Thâm vuốt tóc cô
"Vậy thì thành ý của em đâu?"
Hắn luôn thích cô hành động hơn lời nói. Ngôn Tình Hài
Hàn Kỳ Âm đỏ mặt ngượng nghịu càng đáng yêu, nhìn gương mặt tuyệt đẹp của hắn mà trông ngực đập thình thịch. Chậm rãi chu đôi môi anh đào lên chủ động hôn hắn, vừa chạm vào bờ môi hắn, Cố Thâm đã hài lòng chiếm hữu, tách hai hàm răng của cô ra, quen thuộc đi vào...
"Ưm..."
Tiếng rên rỉ chốc chốc lại vang lên, bàn tay của Cố Thâm từ nãy đến giờ vẫn chưa rời khỏi ngực cô, Hàn Kỳ Âm nhất thời quên mất, bây giờ mới chú ý. Ngực của cô có lẽ sẽ bị hắn nặn thành bánh bao mất...
Cả người càng ngày càng nóng bừng, thân thể mềm mại càng sát lại gần hắn, một chân Cố Thâm để giữa hai chân cô thỉnh thoảng chạm khẽ vào nơi tư mật, chỗ đó bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, thân hình vì thế mà không kìm được uốn éo cọ cọ vào người hắn.
Cố Thâm vừa hôn vừa sờ mó, chỗ nào mà hắn sờ qua đều như có lửa làm cô nóng bừng lên, hai bàn tay mân mê bầu ngực căng tròn, thỉnh thoảng chơi đùa nụ hoa.
"A...lão đại..."
Cô giống như lửa gần rơm, lâu ngày bùng lên mạnh mẽ. Đầu lưỡi Cố Thâm đặt trên nụ hoa mút mát, động tác ngày càng mạnh bạo cuồng dã, hơi thở của hắn cuối cùng đã có sự thay đổi, nặng nề hơn ban nãy.
Hắn dùng lực giựt phăng chiếc áo ngực màu hồng vướng víu ra, cô nhìn nó rách đôi thì thầm tiếc của, đó là chiếc áo mà cô thích nhất. Cả bầu ngực của Hàn Kỳ Âm giờ đây lộ rõ trước mắt hắn, trắng noãn đầy đặn, hai đỉnh đồi hồng hào, còn tràn đầy dấu hôn.
Cố Thâm lập tức vùi mặt vào đó nắn bóp hôn hôn, dặm thêm cho cô một lớp dâu tây nữa, đôi môi nóng bỏng lại di chuyển lên cổ cắn một cái, rồi mút mạnh vành tai, sau cùng lại hạ xuống đôi môi anh đào ngọt ngào.
"Ưmm..."
Ánh mắt Hàn Kỳ Âm đã hoàn toàn chìm đắm, hai chân bất giác quặp lấy chân hắn chạm hẳn vào nơi tư mật, rên rỉ
"A...Lão đại...em..."
Chính miệng cô còn nói rằng điều này quá nhanh, vậy mà lại ham muốn hắn đến thế, bây giờ giống như đạn đã lên nòng, không thể không bắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.