Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 16: Kim tự tháp trắng




Trước mắt Hàn Kỳ Âm là một hang động vô cùng rộng lớn, ánh sáng lúc nãy phát ra từ lối ra phía trước, cô vừa đi vừa quan sát bên trong hang, trầm tích đá này cũng phải hình thành từ rất lâu rồi, còn lấp lánh đủ màu sắc khi ánh sáng chiếu vào. Không ngờ bọn họ chạy trốn lại phát hiện ra hang động này, cô thầm thích thú, trước đây Hàn Kỳ Âm vốn rất ưa thích các di tích lịch sử, thành phố cổ, nay được tận mắt chứng kiến còn được chạm vào nữa khiến cho khóe miệng cô cứ nhếch lên mãi không thôi.
Bên trong không có dấu vết của con người, các trầm tích đá còn nguyên vẹn. Ba người Cố Thâm, Tư Duệ và Hàn Thước thì hoàn toàn trái ngược hẳn với cô, bộ dạng chẳng có vẻ gì là thích thú trước điều đó, nhưng cho đến cho cả bốn người bọn họ đi ra khỏi hang động, Hàn Kỳ Âm mới thực sự là kinh ngạc trước hình ảnh mà cô nhìn thấy trước mắt.
Một kim tự tháp trắng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nó to lớn và đồ sộ, đẹp đẽ hơn rất nhiều so với kim tự tháp Giza – kim tự tháp được mệnh danh là kim tự tháp lớn nhất thế giới.
Hai tay Hàn Kỳ Âm bụm lấy miệng, chấn động trước kim tự tháp khổng lồ này
“Ôi…trời…ơi…”
Cô là một trong số những người được chứng kiến kì quan hùng vĩ này, nếu có máy ảnh ở đây, chắc chắn cô sẽ chụp lại toàn bộ cảnh tượng này, không bỏ sót một chi tiết nào.
Hàn Kỳ Âm chầm chậm bước đến, khi đến gần mới phát hiện ra toàn bộ đá để xây nên kim tự tháp này được áp thêm một lớp kim ***** ***, vết cắt rất hoàn mỹ, tinh tế, vừa khít với nhau, thế nên lúc nãy khi nhìn từ xa mới thấy nó màu trắng lấp lánh như vậy.
Kim cương vốn rất cứng, để cắt được nó cần dùng đến cưa chuyên dụng hoặc tia lade, vậy mà công trình được xây dựng từ xa xưa lại có thể áp dụng được kĩ thuật hiện đại đến mức này, chỉ riêng giá trị về niên đại của nó thôi đã không gì so sánh được.
Vậy mà khi ngước lên nhìn kim tự tháp trắng phải lớn gấp mười lần kim tự tháp Giza thì thực sự Hàn Kỳ Âm không có lời nào để diễn tả được nữa.
Trên đỉnh của kim tự tháp là một viên kim cương khổng lồ, tỏa sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, viên kim cương đó phải to bằng cái bát lớn. Nhìn cô há hốc mồm ngạc nhiên, Tư Duệ ở bên cạnh nhân cơ hội công kích
“Có gì mà cô phải kinh ngạc đến vậy, chỉ là mấy viên kim cương thôi mà.”
Cái gì thì thiếu chứ ở Cố gia như kim cương, vàng bạc và tiền chính là những thứ không bao giờ thiếu.
Hàn Kỳ Âm không thèm để ý đến anh ta, Tư Duệ vốn đâu thể hiểu được giá trị của nó chứ, một công trình hùng vĩ cỡ này bị thất lạc, còn có niên đại hàng nghìn năm chưa có ai khám phá ra, chỉ cần nghĩ thôi trong lòng cô đã rạo rực muốn là người đầu tiên khám phá rồi.
Cô quay sang nói
“Lão đại, tôi muốn vào bên trong xem thử…”
Ánh mắt cô sáng rực rỡ, mong chờ nhìn hắn, còn Cố Thâm ngay từ lúc nhìn thấy hắn đã coi đây chỉ là mấy cục đá được xếp lên, chả có gì đáng để hắn quan tâm, nhưng cô lại hứng thú đến như vậy.
Từ lúc họ bước vào đây, hắn đã thấy nơi này rất rộng lớn nhưng bao quanh là các dãy núi rất cao, chỉ có duy nhất kim tự tháp này nằm ở giữa vùng đất, xem ra nơi này biệt lập hoàn toàn với bên ngoài. Bọn họ giống như là bị nhốt từ bốn phía, một lối ra thông qua hang động thì bị bọn người của Nam Huyền Dạ mai phục, bây giờ cho dù hắn không muốn đi vào bên trong kim tự tháp thì cũng phải vào, chưa biết chừng sẽ tìm được lối ra bên ngoài.
“Được.”
Hắn đồng ý, Hàn Kỳ Âm chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên ôm lấy hắn, nhưng cô đã kìm chế được, không biết đây là vết tích thuộc về nền văn minh nào?
Phải chăng chính là Ai Cập cổ đại, nhưng khả năng này không thể, Ai Cập vốn cách đây rất xa, theo lịch sử cũng không có triều đại nào thuộc nền văn minh Ai Cập cổ xây dựng ở đây, hơn nữa kim tự tháp này còn vô cùng to lớn và đồ sộ, trải qua hàng nghìn năm mà dường như không bị hao mòn nhiều, dường như trường tồn với thời gian.
Bây giờ chỉ có vào bên trong mới có thể biết được thôi, có lẽ nó thuộc về một nền văn minh nào đó bị thất lạc và không được sử sách ghi chép lại, không thể tin được có một ngày Hàn Kỳ Âm cô lại là người phát hiện ra bí mật này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.