Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 180: Trừng phạt




Mạc Tư Huyền vừa nhắc một cái, Cố Thâm từ bên trong đã lạnh lùng gọi bọn họ vào
"Các chú..."
Tư Duệ giật nảy mình, trong bốn người bọn họ, anh ta là người đã mắng Hàn Kỳ Âm nhiều nhất.
Cả bốn người xếp hàng đi vào, thấy Tư Duệ lẩn trốn đi cuối cùng, Khang Duật nhanh tay đẩy anh ta lên đầu. Tư Duệ trợn trừng mắt lên với Khang Duật, lúc quay đầu lại đã thấy Cố Thâm đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh như băng, yết hầu bỗng nuốt nước bọt một cái.
"Lão đại..."
"Tư Duệ, có phải dạo này chú đang quá rảnh rỗi?"
Giọng nói của hắn văng vẳng như thốt lên từ hầm băng
Tư Duệ lắc lắc đầu kịch liệt.
"Nếu không thì chú đến Châu Phi một chuyến."
"Châu Phi?!"
Tư Duệ há hốc mồm, nhận được cái nhìn của hắn thì lại lấy tay bịt mồm lại.
Ba người còn lại thầm toát mồ hôi, lão đại ra tay cũng quá nhẫn tâm rồi, Châu phi vừa nóng lại vừa nghèo, người như Tư Duệ làm sao mà chịu nổi.
"Tôi muốn tìm một loại đá đỏ sáng và đẹp hơn cho Cố gia, mấy loại đá khác nữa. Chú đi tìm hết về đây."
Ba người toát mồ hôi hột lần hai, Tư Duệ còn mồ hôi chảy dọc sống lưng rồi. Nói như thế chẳng phải là bắt anh ta đi đào đất hay sao??
Cố Thâm không bận tâm đến vẻ mặt mếu của Tư Duệ, lại lạnh lùng nói tiếp
"Khang Duật và Hàn Thước, các chú đi điều tra thêm về đám người đứng sau Chu Bắc. Còn Mạc Tư Huyền, chú ở lại đây."
Bọn họ đồng loạt tiếp lời "Vâng" chỉ có một mình Tư Duệ là tiu nghỉu rời đi. Trước đây anh ta từng rất ghét Hàn Kỳ Âm nhưng sao bây giờ cô đi mất lại cảm thấy không có ai để nói, bỗng thấy như thiếu thốn thứ gì đó...
"Lão đại có gì dặn dò ạ?"
"Bệnh tình của chú thế nào rồi?"
Hắn hỏi.
"Bẩm lão đại, đã đỡ nhiều rồi ạ, thuộc hạ cảm ơn lão đại đã cứu mạng lần này."
Mạc Tư Huyền trả lời.
"Mạc Tư Huyền, giữa chúng ta trở nên khách sáo như vậy từ khi nào?"
Hắn vào mắt anh ta, đồng tử hổ phách như hồ sâu không đáy.
Mạc Tư Huyền nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Thuộc hạ không dám."
Anh ta cúi đầu.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng
"Tôi biết các chú không thích cô ấy, nhưng tương lai cô ấy sẽ là nữ chủ nhân ở Cố gia, là chủ nhân của các chú. Chú là người suy nghĩ thấu đáo nhất trong số bọn họ, tôi nghĩ là chú hiểu những gì mà tôi đang nói. Lần này Hàn Kỳ Âm ra đi nhưng nhất định tôi sẽ tìm được cô ấy trở về, tôi sẽ không nhắm mắt làm ngơ nữa. Đừng khiến tôi phải lựa chọn giữa các chú và cô ấy."
Hắn nói, Mạc Tư Huyền nhìn thấy trong mắt Cố Thâm là sự kiên định, hắn đang thông báo cho bọn họ biết chứ không phải là cho bọn họ lựa chọn.
Mạc Tư Huyền biết những gì mà Hàn Kỳ Âm phải chịu đựng ở Cố gia, bọn họ đã tạo áp lực cho cô không nhỏ. Lúc đó Cố Thâm đã không bày tỏ ý kiến gì nhưng bây giờ hắn đã thể hiện rõ ràng là đứng về phe Hàn Kỳ Âm, bất cứ ai phản đối cô cũng đồng nghĩa là phản đối hắn.
Sự ra đi lần này của cô đã tạo nên một cục diện thay đổi lớn ở Cố gia, bây giờ Cố Thâm đã quyết liệt cho tất cả mọi người biết Hàn Kỳ Âm không phải là một người phụ nữ tầm thường bên cạnh hắn nữa, mà cô chính là nữ chủ nhân tương lai.
Chỉ cần biết hắn điên cuồng đi tìm cô thế này thôi là đủ để hiểu.
Mạc Tư Huyền nhắm mắt, thực ra anh ta không chấp nhận Hàn Kỳ Âm không phải vì ghét cô hay cô xấu xa, mà bởi vì đây là Cố gia, đây là lão đại mà anh ta trung thành, thành kính. Một người như Hàn Kỳ Âm liệu có đủ trọng trách và trí tuệ để gánh vác hay sẽ là gánh nặng cho Cố Thâm?
Đó là điều mà Mạc Tư Huyền canh cánh trong lòng, nhưng có lẽ bây giờ anh ta không thể nào nhúng tay vào được nữa.
"Thuộc hạ hiểu."
Sau cùng một lúc anh ta mới trả lời.
Con ngươi Cố Thâm từ nãy giờ luôn đặt trên người Mạc Tư Huyền, hắn lại cất tiếng
"Tốt lắm. Tôi tin chú."
Mạc Tư Huyền nói như thế là đã đồng ý sẽ hậu thuẫn cho cô phía sau, giúp cô trở thành nữ chủ nhân của Cố gia.
"Còn Ella, đừng để cô ta chết."
Vừa nói đến Ella, giọng nói hắn đã hạ xuống âm độ.
Trước giờ Cố Thâm trai gái đều không tha, nữa là người dám bày mưu tính kế với hắn.
"Vâng."
Ella lúc này đang bị vứt vào nhà tù, nhưng là bị nhốt chung với mấy tên bệnh hoạn, quanh năm không gần gũi phụ nữ. Vì thế bọn chúng vừa nhìn thấy cô ta đã nhỏ dãi, ánh mắt thèm thuồng, mấy tên này đều là tội phạm bị nhốt ở đây nhiều năm, sớm đã không còn lí trí, bản tính đã biến chất, chỉ còn lại bản năng tình dục.
Ella vô cùng sợ hãi, mặt trắng bệch lùi lại nhưng đã chạm đến góc tường. Còn mấy tên trước mặt đã chậm rãi cười hề hề lại gần cô ta, cô ta hét toáng lên
"Đừng lại gần tôi!"
"Cứu tôi với!"
Nhưng chẳng ai thèm quan tâm, cô ta càng la hét lại càng kích thích bọn chúng. Đã dám chơi ván cờ này thì phải chịu kết cục xứng đáng, cô ta hận Hàn Kỳ Âm! Hận Hàn Kỳ Âm đến tận xương tủy!
"Aaaa...."
Tiếng la hét dần đứt đoạn, bấy giờ trong căn phòng đó giống như là một bữa tiệc hoan ái. Chục người đàn ông vây quanh thi nhau xâm hại cô ta, Ella đã thích quyến rũ đàn ông như thế, hắn sẽ trả cho cô ta gấp bội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.