Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 193: Cố Thâm làm nũng




"Mẹ anh đã chết như thế."
Hắn nói bằng một giọng vô cảm, giống như kể lại một câu chuyện mà không thuộc về mình.
Nước mắt của Hàn Kỳ Âm đã rơi ướt đẫm bả vai của hắn. Trái tim cô như bị xé ra hàng ngàn mảnh hòa cùng nỗi đau của hắn lúc đó, nỗi đau mất đi người thân bản thân cô là người hiểu hơn ai hết, nhưng người ở lại để mang theo nỗi đau ấy còn đau hơn tất thảy.
Giọng nói của Cố Thâm lại lạnh lẽo cất lên
"Sau đó anh bị đưa đến trại trẻ mồ côi, nhưng Cao Nhất Hà vẫn không để yên, tìm cách hãm hại anh. Anh liền trốn khỏi nơi đó, bắt đầu ngày tháng tìm cách sống trên cuộc đời này."
Hắn đã phải ăn thức ăn thừa trong thùng rác, đã phải bới rác, đã từng bị đánh đến chết đi sống lại, mỗi lần như thế hắn lại càng ngày càng trở nên lạnh băng đến tột cùng, cảm xúc trong hắn đã chết. Trong đôi mắt đó chỉ có bóng đêm và máu lạnh.
Cố Thâm không muốn cô phải cảm thấy đáng thương cho hắn, hắn đã không còn nghĩ về nỗi đau đó nữa, đó giống như là một quá khứ quá đỗi xa xăm.
"Anh chỉ muốn em biết một điều rằng, nếu em rời khỏi anh, anh sẽ giết chết tất cả...bao gồm cả chúng ta..."
Hắn không cho phép cô lại giống như mẹ hắn bỏ hắn mà đi, lúc đó hắn không đủ sức mạnh để chống lại bọn chúng, còn bây giờ nếu Hàn Kỳ Âm rời đi, thì hắn thà hủy hoại cô, để cô hận hắn.
Cố Thâm nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Hàn Kỳ Âm, trực tiếp đưa môi mình hôn lên đó, hút hết nước mắt của cô, làn môi hắn ấm nóng, mà đôi mắt lại lạnh băng vô chừng.
Cô không nói, chỉ lặng lẽ khóc, hắn có biết cô yêu hắn đến nhường nào hay không? Cô yêu hắn đến mức những ngày không có hắn ở bên trái tim này dường như không thở nổi. Nhưng tình yêu của hai người bọn họ, cô là bao dung tất cả, còn hắn lại phá hủy mọi thứ.
Cố Thâm tàn nhẫn, lạnh lùng là do quá khứ của hắn, cô cũng có lí do của mình. Ngay lúc này Hàn Kỳ Âm không thể bỏ mặc tất cả mọi thứ mà nhắm mắt yêu hắn như thuở ban đầu.
Trái tim cô đau như hàng vạn con dao cứa, cô nhìn những vết sẹo trên ngực hắn, chồng chất lên nhau. Ngón tay cô run rẩy chạm vào, Cố Thâm...giá như em có thể xóa bỏ tất cả những mâu thuẫn giữa hai chúng ta, giá như em có thể quên đi chuyện buổi tối ngày hôm đó, giá như anh không quá tàn nhẫn...nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra rồi.
Hàn Kỳ Âm dựa vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim bình ổn trong lồng ngực, nếu ngày xưa mẹ hắn không liều mình chắn chiếc ô tô đó thì e rằng cô không thể gặp được hắn ngày hôm nay.
Nhưng cũng chính vào cái ngày đó, Cố Thâm đã chết hoàn toàn, trái tim hắn chỉ còn lại thù hận chồng chất.
Cố Thâm hôn lên vầng trán mịn màng của cô, sau đó bế bổng cô lên, hai thân thể không chút mảnh vải ma sát vào nhau nhưng chỉ đơn thuần là âu yếm, không có một chút của dục vọng.
Cố Thâm đặt cô ngồi lên giường, sau đó lại đi lấy quần áo cùng khăn lau đầu, rất nhanh hắn đã quay trở lại bên cạnh cô. Cánh tay mạnh mẽ với cơ bắp săn chắc cầm khăn lau nhẹ nhàng từng lọn tóc cho cô. Hàn Kỳ Âm nhắm mắt để mặc hắn lau tóc cho mình, Cố Thâm làm xong lại để cô nằm lên giường, hôn lên trán cô một cái. Còn đầu mình thì vò vò vài cái rồi vứt khăn sang một bên, trực tiếp nằm xuống ôm lấy cô ngủ tiếp.
Nhưng hai đôi thủy mâu to tròn của cô cứ nhìn hắn chằm chằm không chớp lấy một cái, trong đêm đen càng thêm sáng rõ to tròn. Cố Thâm không nhịn được hỏi cô
"Em nhìn gì vậy?"
Hàn Kỳ Âm cục cựa vài cái muốn ngồi dậy, Cố Thâm buông tay ra xem cô định làm gì. Hóa ra là cô lo tóc hắn còn ướt nên nằm ngủ sẽ bị đau đầu, thế là với khăn lau lại tóc cho hắn.
Cả quá trình Hàn Kỳ Âm đều không nói câu nào, cô thể hiện hành động quan tâm đến hắn nhưng lại không mở miệng nói chuyện với hắn. Khóe môi Cố Thâm lại khẽ nhếch lên, cô giận nhưng lại không bỏ mặc hắn, hành động này trong mắt hắn đáng yêu y hệt như chú mèo nhỏ hay dỗi.
Cố Thâm đã nắm được điểm yếu của cô, chỉ cần hắn không để tâm đến bản thân thì cô sẽ mềm lòng, quan tâm tới hắn.
Hắn vươn tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ của cô một cái, dụi đầu vào hai trái đào mềm mại thơm tho. Hàn Kỳ Âm bị giật mình dừng cả động tác lại, nhưng lại tiếp tục lau tóc cho hắn. Cố Thâm hé mắt nhìn xem trên mặt cô có cảm xúc gì nhưng cô chỉ chăm chú lau tóc cho hắn.
Đôi môi Cố Thâm nhếch lên thành nụ cười ranh mãnh, hắn đột nhiên cau mày kêu lên một tiếng
"A..."
Tiếng a này nếu là Hàn Kỳ Âm kêu thì rất mềm dịu dễ nghe, nhưng Cố Thâm kêu lên thì dường như lại rất lạ, có phần...biến thái...
Hàn Kỳ Âm lại đờ người vì tiếng kêu này của hắn. Cố Thâm để gương mặt đẹp như tạc giữa hai trào đào, phần mũi còn cọ cọ vào đầy ái muội, gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng lời nói ra lại nổi da gà
"Anh đau đầu quá..."
Đau đầu mà mặt lạnh tanh bình thản thế sao? Đúng là rất không phù hợp cho lắm...
Cô nhìn hắn đầy nghi ngờ. Cố Thâm đang muốn làm nũng với cô nhưng mà lại không phát hiện ra mình làm nũng rất kì quái, thế là tiếp tục nghĩ nghĩ một lát rồi cất tiếng
"Thật đấy...anh muốn uống trà hoa cúc..."
Hàn Kỳ Âm "..."
Lão đại...anh làm nũng thật sự quá khiên cưỡng...
Hàn Kỳ Âm cố nín cười nhưng khóe môi hơi cong nhẹ của cô đã không thoát khỏi mắt hắn, Cố Thâm lại càng được đà tiếp tục dụi dụi vào cô. Hàn Kỳ Âm không còn cách nào đành phải buông khăn xuống rồi đi pha cho hắn một tách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.