Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 24: Xoáy nước




Một cơn gió mát lành lướt qua trước mặt Hàn Kỳ Âm cùng hương hoa cỏ thoang thoảng, trước mắt cô lúc này không phải một mê cung khác, cũng không phải rắn hổ mang hay nhện độc, mà đó là một tòa cung điện giống như trong bức tranh của người Ai Cập cổ kia.
Tòa cung điện nguy nga lộng lẫy được bao quanh bởi hoa cỏ và dòng suối trong vắt, nó đẹp đến nỗi cô nhìn đến ngây người, vào đến đây, thiết bị liên lạc của Tư Duệ bỗng nhiên vang lên tiếng “rè rè” rất nhỏ.
Tư Duệ thử lấy tay điều chỉnh lại, âm thanh “rè rè” biến mất, thay vào đó là giọng nói của Mạc Tư Huyền
“Tư Duệ…Tư Duệ…”
Anh ta mừng rỡ trả lời lại “Mạc Tư Huyền!”
Bên kia Mạc Tư Huyền cũng vui mừng không kém khi kết nối được với Tư Duệ, trong quá trình tìm kiếm, Mạc Tư Huyền luôn kiểm tra thiết bị liên lạc, nơi anh ta đang đứng là cạnh một con sông, cây cối hai bên bờ rậm rạp.
“Anh đang ở đâu?”
Tư Duệ ngó nghiêng xung quanh, không biết nên trả lời thế nào, Hàn Kỳ Âm cùng Cố Thâm cũng nhìn ra thiết bị liên lạc kết nối lại được với Mạc Tư Huyền, cô thấy vẻ mặt cau mày của Tư Duệ thì lên tiếng
“Chúng ta đang ở dưới lòng đất.”
Tư Duệ nói lại cho Mạc Tư Huyền, anh ta ngạc nhiên “Dưới lòng đất?”
“Đúng vậy.”
“Vậy…lão đại cùng mọi người không sao chứ?”
“Không sao…” Cơ bản đúng là không sao, chỉ là nhìn có hơi thảm một chút.
Quần áo bây giờ của ba người, không tính Mộ Dung Nham đang ở trên lưng Hàn Thước đều bẩn thỉu, thậm chí sau màn đụng độ với con nhện đáng sợ kia, người của Hàn Kỳ Âm còn hơi có mùi của nó.
“Chúng ta thoát ra bằng cách nào?” Tư Duệ hỏi.
Hàn Kỳ Âm tiến đến vỗ vỗ vào mặt Mộ Dung Nham đang mất dần ý thức, xem ra anh ta sắp không gắng gượng nổi nữa, nhưng Mộ Dung Nham vẫn cố gắng mở mắt ra, tay chỉ vào hồ nước trước mặt nói
“Hồ nước đó thông với một con sông ở ngoài, lối ra ở dưới đó.”
Mạc Tư Huyền nghe xong, cũng nói lại cho Tư Duệ biết mình đang đứng gần một con sông, trời thì đã tối, bầu trời âm u không có ánh trăng, anh ta cho người nhảy xuống mò tìm nhưng vì sông quá sâu nên không nhìn thấy gì, cũng không thấy đáy, Mạc Tư Huyền không chắc đây có phải con sông thông với nơi mà Cố Thâm đang ở hay không.
Tư Duệ báo cáo lại cho Cố Thâm, sắc mặt hắn lạnh lùng nhưng có phần tái nhợt, Hàn Kỳ Âm nhìn bờ môi trắng bệch của hắn, lúc nãy khi đứng cạnh hắn sau khi chiến đấu với con nhện khổng lồ, mở cánh cửa đá, cô đã cảm giác hơi thở của hắn hơi nặng nề, ánh mắt cô di chuyển đến hai cánh tay của hắn, không cần kiêng kị cầm lên xem xét, sau đó lại ngồi thụp xuống vạch ống quần của hắn lên. Quả nhiên bên chân trái của hắn có vết rắn cắn, vết thương đã chuyển màu tím sậm, vậy mà hắn vẫn điềm nhiên như không có gì.
“Lão đại, anh bị thương từ bao giờ?”
Chằng lẽ là từ lức bọn họ gặp mấy con rắn hổ mang đó…
Nhưng sau đó hắn đã nói rằng mình không bị thương…
Ánh mắt Cố Thâm không thay đổi, không hề có chút cảm xúc nào, Hàn Kỳ Âm tự hỏi sao người đàn ông này có thể lạnh lùng đến nỗi thế? Đến việc bản thân mình bị thương mà cũng che giấu, còn chiến đấu với con nhện không lồ kia. Hắn có biết rằng khi bị rắn độc cắn mà còn vận động thì sẽ làm cho độc tố lan ra nhanh hơn hay không?
“Tôi không sao.”
Hắn trả lời, cho dù hắn có ổn hay không ổn thì cũng đều chỉ có một dáng vẻ lạnh lùng.
Tư Duệ thấy hắn bị thương, vô cùng lo lắng sốt sắng, anh ta định nhảy luôn xuống hồ lần tìm lối ra, đúng lúc này mặt hồ ùng ục vang lên từng tiếng, mặt hồ phẳng lặng đột nhiên xuất hiện xoáy nước. Hàn Kỳ Âm nhớ đến Mộ Dung Nham từng nói anh ta bị hút vào xoáy nước và đến đây, nhưng tất cả bọn họ cùng nhảy xuống đó e rằng là mạo hiểm.
Cố Thâm và Mộ Dung Nham còn đang bị thương, Tư Duệ không quản nhiều muốn nhảy xuống thì bị Hàn Thước cản lại, anh ta định nhảy xuống trước nhưng lại bị Hàn Kỳ Âm ngăn cản, ba người giằng co đều muốn nhảy xuống trước thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, ở phía trên là đám người của Nam Huyền Dạ đã phát hiện ra Mạc Tư Huyền, liên tục nã đạn vào anh ta, Mạc Tư Huyền không khách khí đáp trả lại, vừa mở thiết bị liên lạc gọi Khang Duật.
Khang Duật cũng gần tới nơi, mang theo vũ khí của Cố gia. Thuộc hạ của Nam Huyền Dạ ở phía bờ đối diện ném bom sang, làm rơi một quả bom xuống sông, quả bom phát nổ, cột nước bắn cao chục thước, kinh động đến cả đám người của Cố Thâm ở dưới.
“Tư Huyền, có chuyện gì vậy? Ở dưới này rung chuyển dữ dội quá…”
Tư Duệ nói vào thiết bị, tay bám vào một gò đất, Mạc Tư Huyền nghe xong biết chắc chắn là Cố Thâm chính xác đang ở dưới sông này, mà đám người của Nam Huyền Dạ vẫn không ngừng tấn công, một quả bom nữa lại rơi xuống, mặt đất càng rung chuyển nhiều hơn, cung điện có vẻ như sắp sập đến nơi, đá rơi lả tả. Hàn Kỳ Âm nghiến răng bám chặt, mắt thấy Cố Thâm đã chuẩn bị nhảy xuống xoáy nước, cô chỉ kịp hét lên sau lưng hắn
“Lão đại!”
Hàn Thước và Tư Duệ thấy thế cũng nhảy theo sau hắn, chỉ còn lại cô và Mộ Dung Nham, Hàn Kỳ Âm cố bò đến bên cạnh anh ta, rồi lôi anh ta cùng nhảy xuống.
Áp lực của nước khiến cho cô quay cuồng, lồng ngực bị ép đến không thở nổi, nhưng cô vẫn cố gắng giữ chặt lấy Mộ Dung Nham, không thấy Cố Thâm cùng Tư Duệ và Hàn Thước đâu cả, chỉ có xoáy nước như một con quái vật khổng lồ nuốt trọn lấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.