Bỗng nhiên vòng eo bị cánh tay rắn chắc vòng qua ôm chặt lấy, Mộ Dung Nham không biết từ lúc nào chuyển sang ôm lấy cô, cánh tay anh ta ghì chặt lấy eo Hàn Kỳ Âm, nước từ bốn phía thi nhau chảy vào mắt, mũi, miệng cô, vô cùng khó chịu.
Xoáy nước vẫn tiếp tục cuốn lấy hai người không ngừng nghỉ, ở trên bờ Mạc Tư Huyền và người của Nam Huyền Dạ đang bắn nhau kịch liệt, Khang Duật đến nơi lấy bom ném lại vào bọn chúng, thấy người của Cố Thâm đến đông hơn, bọn chúng không đấu thêm mà rút lui theo lời dặn của Nam Huyền Dạ, chúng ném quả bom cuối cùng về phía Mạc Tư Huyền, cũng chính là bom N-3.
Mấy trái bom lần trước chỉ là bom mini, nhưng bom N-3 này thì ném xuống đã tạo một cái hố lớn, nước sông cũng bắn lên cột nước cao hơn cả lúc nãy, tràn hết lên bờ. Mạc Tư Huyền và Khang Duật vội vàng nấp sau một tảng đá to mà vẫn thấy hơi choáng váng, bom nổ ra còn có làn khói màu xanh tỏa khắp bốn phía, Mạc Tư Huyền vội vàng hét lên
“Mau bịt mũi lại!”
Tất cả người của Cố gia nhanh chóng bịt mũi lại, đây là khí độc, Mạc Tư Huyền làm nghiên cứu nên vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Người của Nam gia nhân cơ hội chạy thoát, một số người của Cố gia không kịp bịt mũi đã hút phải một chút khí độc, liền lăn ra đất, hai tay ôm cổ, mặt mũi tím tái, sau đó hộc máu mà chết.
Xoáy nước ở dưới do bị áp lực của bom nên dần nhỏ đi rồi biến mất hẳn, một tên thuộc hạ nhìn thấy ba người Cố Thâm, Tư Duệ và Hàn Thước trôi dạt vào bờ thì kêu lên
“Lão đại!”
Khang Duật và Mạc Tư Huyền chạy đến, nhìn thấy Cố Thâm mặt mũi tái mét thì nhanh chóng lên trực thăng, trở về Cố gia.
Không có ai nhớ đến Hàn Kỳ Âm.
Lúc này Mộ Dung Nham và Hàn Kỳ Âm cũng đã trôi vào bờ, vì uống quá nhiều nước nên cô chưa tỉnh lại, Mộ Dung Nham không chần chừ hô hấp nhân tạo cho cô, được truyền không khí, cô ho sặc sụa rồi phun nước ra ngoài, nhìn thấy mặt của anh ta đang gần sát với khuôn mặt mình. Cô vội vàng đẩy anh ta ra rồi ngồi dậy.
Cô ngó quanh quất, chỗ mà bọn họ đang ở không phải là chỗ xảy ra cuộc chiến vừa nãy, cô hỏi Mộ Dung Nham
“Lão đại đâu?”
Anh ta lắc đầu “Tôi không biết, chỉ có chúng ta mà thôi.”
Hàn Kỳ Âm không biết rằng Cố Thâm đã được đưa trở về Cố gia, và không có bất cứ ai là nhớ đến cô. Cô vẫn nghĩ Cố Thâm có thể đã chìm dưới đáy sông.
“Tôi phải đi tìm anh ấy…”
Mộ Dung Nham thấy cô định nhảy xuống sông, bèn ngăn cản
“Chúng ta vừa mới thoát chết, bây giờ cô lại định nhảy xuống hay sao?”
Hàn Kỳ Âm hất tay anh ta ra
“Đừng lo cho tôi.”
Đừng lo? Mộ Dung Nham nhếch môi cười, nhìn dáng vẻ lo lắng của cô dành cho Cố Thâm, bỗng nhiên anh ta thấy thật ghen tỵ.
Không còn cách nào khác, Mộ Dung Nham đập mạnh một phát vào sau gáy cô, Hàn Kỳ Âm thấy trước mắt mờ dần rồi ngất xỉu, vòng tay mạnh mẽ đỡ lấy cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của Hàn Kỳ Âm, Mộ Dung Nham quyết định đưa cô về Mộ gia.
Giờ này thuộc hạ của Mộ gia cũng đang tìm kiếm Mộ Dung Nham ở khắp nơi, thiết bị liên lạc anh giấu trong người bây giờ cũng mới liên lạc được cho người của Mộ gia. Chưa đầy mười phút chiếc trực thăng đã xuất hiện trên bầu trời, thuộc hạ của anh cung kính cúi đầu chào
“Mộ thiếu, chúng thuộc hạ có tội…”
Mộ Dung Nham phất tay ra hiệu cho anh ta im lặng, bấy giờ Du Cảnh mới để ý đến cô gái mà Mộ Dung Nham bế trên tay, cho dù đầu óc đã choáng váng vì trúng độc nhưng anh vẫn kiên quyết ôm chặt lấy Hàn Kỳ Âm bước lên trực thăng.
Để cầm cự đến tận bây giờ cũng đều nhờ thuốc của Mộ gia, gia tộc Mộ Dung Nham là bạch đạo, nhưng cũng quen biết với hắc đạo, Mộ gia nắm quyền lực chủ chốt trong lĩnh vực y tế, các nghiên cứu quan trọng góp phần vào vacxin đều do Mộ gia thực hiện. Đối với gia tộc này, đến tổng thống còn phải nhường nhịn, bởi vì nắm trong tay hàng loạt các công trình nghiên cứu dịch bệnh và cả vacxin, muốn cứu ai muốn giết ai là do Mộ gia quyết định.
Trực thăng bay thẳng đến dinh cơ của Mộ gia ở Moscow – thủ đô của nước Nga, trực thăng của Mộ gia được di chuyển tự do trên lãnh thổ nước Nga nên không cần phải thông qua kiểm tra. Cả quá trình bay, Mộ Dung Nham đều ôm lấy Hàn Kỳ Âm tựa người vào ghế, Du Cảnh kiểm tra vết thương cho anh thấy không có gì đáng ngại, nhưng cũng tiêm thêm thuốc, Mộ Dung Nham lên tiếng
“Kiểm tra cho cả cô ấy nữa.”
Anh cầm lấy hai bàn tay bị thương của Hàn Kỳ Âm đưa ra trước mặt Du Cảnh, hai bàn tay cô bị thương rất nặng, có mấy chỗ bị bỏng nặng do axit nên da đã bị bong ra, máu thì đã khô lại thành cục, vừa nãy còn ở dưới nước, vết thương càng nghiêm trọng hơn.
Anh sợ vết thương sẽ nhiễm trùng, Du Cảnh cũng hơi bất ngờ vì cô bị thương nặng đến thế, bây giờ chỉ có thể sát trùng sơ qua rồi bôi thuốc lên, đợi trở về Mộ gia mới có thể xem xét kĩ càng hơn cho cô.
Lúc sát trùng vết thương, lông mày Hàn Kỳ Âm nhíu chặt lại vì đau, người cô run lên, Mộ Dung Nham bèn ôm chặt lấy cô hơn, nói với Du Cảnh
“Nhẹ nhàng thôi.”
“Vâng.”
Du Cảnh gật đầu, đây là lần đầu tiên thiếu gia quan tâm đến một cô gái như thế này, cô gái này còn không rõ lai lịch như thế nào, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy tình cảm kia của Mộ Dung Nham, Du Cảnh biết lần này anh không phải là chơi đùa, mà hoàn toàn là nghiêm túc.