Hàn Kỳ Âm đang ngủ ngon thì bỗng nhiên cảm thấy có vật gì đó rất nặng đè lên người cô. Vốn dĩ đang trong cơn mộng đẹp nên cô chẳng thể nào mở mắt ra nổi xem đó là gì. Cơ thể theo quán tính chỉ có thể lùi dần ra xa, muốn thoát khỏi vật nặng kia.
"Ưm..."
Nhưng càng lùi thì lại càng không thể thoát ra. Vật đó dường như cô cứ lùi ra thì liền kéo cô lại, Hàn Kỳ Âm khó chịu muốn chết, khó khăn mở mắt ra thì đập vào mắt cô là gương mặt đẹp đến hoàn mỹ của Cố Thâm.
"Á!"
Hàn Kỳ Âm hét lên thất thanh, lông mày Cố Thâm hơi cau lại, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn bộc lộ ra chút biểu cảm. Hắn vẫn nhắm mắt, thanh âm lạnh lùng vang lên
"Ồn quá."
Hắn làm việc đến tận khuya, đã sớm mệt mỏi, lúc chuẩn bị đi ngủ thì nhớ đến thân thể mềm mại của cô, Cố Thâm liền sải từng bước dài đến phòng của Hàn Kỳ Âm. Thấy cô đang ngủ, hắn không ngần ngại nằm lên giường, kéo cô vào lòng ôm chặt lấy, quả nhiên vừa ôm Hàn Kỳ Âm, Cố Thâm đã thấy buồn ngủ ngay tức khắc.
Nhưng vừa mới chợp mắt được một lát, bỗng nhiên người trong lòng cứ ngọ nguậy, cô càng lùi ra xa, cánh tay của hắn tức thì kéo cô lại. Giống như gấu Koala ôm chặt lấy con, Cố Thâm dính chặt lấy Hàn Kỳ Âm không rời, mà hắn không hề biết rằng tư thế ấm áp gần gũi thế này có bao nhiêu thân mật.
"Tại sao anh lại ở đây...?"
Hàn Kỳ Âm vô cùng kinh ngạc, thanh âm đã hạ xuống một nửa so với lúc nãy.
Cô vốn dĩ không có gan để hét vào mặt hắn.
"Ngủ."
Cố Thâm đáp cụt lủn.
"Không...ý tôi là, tại sao anh không về phòng mình để ngủ...?"
Hàn Kỳ Âm hỏi, bỗng nhiên hắn xuất hiện trong phòng, lại còn ôm cô, nghĩ thế nào cũng thấy thật kì lạ.
Cố Thâm nhắm mắt không trả lời, Hàn Kỳ Âm đợi một lúc không thấy gì mới từ khuôn ngực rắn chắc của hắn ngước lên. Hơi thở của hắn phả vào mặt cô khiến gương mặt cô nóng rực. Một tay hắn đặt ở eo, một tay hắn đặt sau gáy cô, Hàn Kỳ Âm gối đầu lên cánh tay của hắn.
Tư thế thân mật này thật sự làm cho trái tim cô đập mạnh không cách nào ngừng, trước đây cô chưa từng yêu ai, hắn là người đầu tiên thân mật với cô đến mức này. Lại còn hai người ở trong phòng...trai đơn gái chiếc ôm chặt lấy nhau...
"Lão đại...anh buông tôi ra đi..."
Hàn Kỳ Âm phản kháng một cách yếu ớt.
Cố Thâm thật sự đang khó mở nổi mắt, cử động khuôn miệng để trả lời thôi hắn cũng lười, nhưng cô gái trong lòng cứ ngọ nguậy không ngừng. Hắn bắt buộc phải lên tiếng
"Nằm im. Tôi ôm cô sẽ dễ ngủ hơn."
Bàn tay Cố Thâm bóp mạnh eo cô như đang muốn nói nếu cô còn ngọ nguậy nữa thì sẽ biết tay hắn. Hàn Kỳ Âm không dám động đậy, nhưng lí do hắn đưa ra là lí do kì quái gì vậy? Cô thành gối ôm cho hắn ngủ hay sao?
Hàn Kỳ Âm khóc không ra nước mắt, cô lại còn phải chịu phận làm gối ôm cho hắn. Nhìn Cố Thâm ngủ ngon, hai tay hai chân đều ghì chặt lấy cô mà Hàn Kỳ Âm không cách nào ngủ nổi. Bị một người đàn ông cao gần 1m90, cô không biết Cố Thâm bao nhiêu cân, thân hình hắn rất đẹp, không chút mỡ thừa. Chỉ có cơ thì cô đoán ít nhất cũng phải nặng khoảng 75kg. Còn Hàn Kỳ Âm cô chỉ có 45kg, thử tưởng tượng xem cảnh hắn đè như thế này, thì cô còn ngủ thế nào nữa?
Chính vì thế mà cô thử 'dấy quân khởi nghĩa' thêm một lần nữa
"Lão đại...anh ôm chặt tôi thế này...tôi không ngủ được..."
Cố Thâm nghe xong thì hơi động đậy, Hàn Kỳ Âm tưởng hắn sẽ buông mình ra. Ai dè hắn xoay người ôm cô nằm sang bên cạnh, chỉ là đổi tư thế từ bên phải qua bên trái.
Nháy mắt cô lại bị hắn ôm chặt như cũ, giọng nói băng lãnh bá đạo trên đỉnh đầu chậm rãi vang lên
"Tôi ngủ là được. Cô không cần ngủ."
Hàn Kỳ Âm câm nín, hắn thực sự coi cô là cái gối ôm!
Cố Thâm chẳng quan tâm cô đang cảm thấy thiếu oxi đến mức nào, hắn chỉ biết là hắn rất thoải mái khi ôm cô, và hắn có thể ngủ ngon hơn, thì Hàn Kỳ Âm có giãy giụa phản kháng cỡ nào cũng không thể chống lại hắn.
Cứ thế giây lát sau, hơi thở của hắn đã sâu hơn. Từ khoảng cách gần cỡ này, mặt cô gần như áp sát vào khuôn ngực vạm vỡ của hắn, cúc áo sơ mi trước khi lên giường hắn đã cởi ra, lộ ra vòm ngực màu nâu đồng quyến rũ. Lần này Hàn Kỳ Âm đã nhìn thấy rõ ràng vết sẹo trên ngực hắn, vết sẹo sâu và dài, hơn nữa còn không chỉ có một.
Trên người hắn ngoài ở ngực ra, không biết còn có bao nhiêu vết sẹo nữa. Đây có phải là cái giá phải trả khi hắn ngồi ở vị trí lão đại Cố gia của giới hắc đạo?
Hàn Kỳ Âm không dám động vào vết sẹo đó, mặc dù nó ở ngay trước mắt cô. Còn phập phồng theo từng nhịp thở của Cố Thâm. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp như tạc tượng của hắn, hóa ra, hắn cũng có quá khứ mà không ai biết, cũng có nỗi đau mà người thường không thể nào hiểu được...