Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 41: Buổi sáng "ngọt ngào"




Cứ bị hắn ôm trong vòng tay như thế, mấy lần Hàn Kỳ Âm thử động đậy nhưng đều vô ích. Cánh tay Cố Thâm như gọng kìm, mãi cho đến gần sáng, cô mới chập chờn thiếp đi.
Nhưng khi cô vừa mới ngủ, thì Cố Thâm lại dậy. Hắn làm việc rất có quy tắc và theo giờ giấc ổn định, đúng sáu giờ hắn đã mở mắt, đưa bàn tay lên vuốt tóc, trong đôi mắt hổ phách là tia lạnh lùng.
Cố Thâm định ngồi dậy thì bị Hàn Kỳ Âm ôm lấy, đôi tay trắng nõn vòng qua cổ hắn, gương mặt mềm mịn xinh đẹp dụi dụi vào ngực hắn, có mấy sợi tóc còn cạ vào cổ hắn nhồn nhộn.
"Dậy."
Hắn không thương tiếc bóp lấy cánh tay cô, trái ngược hẳn với khung cảnh ngọt ngào quấn quýt.
Hàn Kỳ Âm bị đau nhưng cơn buồn ngủ xâm chiếm, đâu còn hơi sức mà phân biệt, mắt nhắm tịt bám chặt lấy hắn mà ngủ.
Bỗng nhiên không biết ở đâu có một luồng khí lạnh phả vào bên tai khiến cô sởn tóc gáy, giọng nói của Cố Thâm lạnh lùng vang lên
"Hàn Kỳ Âm. Dậy ngay bây giờ hoặc cuốn xéo khỏi Cố gia."
Hắn nói không khoan nhượng.
Hai từ "cuốn xéo" đã thành công lôi cô ra khỏi giấc ngủ. Hàn Kỳ Âm giật mình mở bừng mắt, thấy mình đang ôm cổ hắn, còn ánh mắt hắn thì đang vô cùng lạnh lẽo nhìn cô, cô vội vàng buông tay ra. Cố Thâm liền ngồi dậy, thân hình rắn chắc với cơ bắp sáu múi vô cùng hoàn mỹ. Hắn thấy cô đang nhìn không chớp mắt bèn cài cúc áo lại, sải bước ra khỏi phòng.
Hàn Kỳ Âm đơ người. Vừa nãy Cố Thâm làm vậy là có ý gì? Hắn đang khinh bỉ cô sao?
Tại sao? Rõ ràng tối hôm qua là hắn vào đây ôm cô trước, thế mà sáng hôm nay lại thản nhiên hất cô ra. Thái độ độc tài, quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn này của hắn thật sự bức chết người khác mà.
Bỏ qua ánh mắt chăm chú nhìn cơ thể hắn cùa cô, và hành động...ôm cổ hắn, Hàn Kỳ Âm thấy mình không có bất cứ hành động khiếm nhã gì khác.
Ngược lại hắn mới chính là người phá hỏng giấc ngủ của cô. Nhưng đáng tiếc, cô chẳng thể nào phản kháng, ai bảo hắn là lão đại của cô, ai bảo cô phải lấy lòng hắn, nghe theo hắn vì mục đích của mình chứ.
Hàn Kỳ Âm rời khỏi giường bước vào nhà tắm, thái độ sáng nắng chiều mưa này của Cố Thâm còn khó đoán hơn cả thời tiết. Nhưng có một điều lạ là cô lại không hề ghét vòng tay này của hắn...
Cô nhìn quầng thâm mờ mờ ở dưới mắt thì thở dài một cái, bụng bỗng chốc vang lên tiếng 'ục ục'. Nói mới nhớ, cả ngày hôm qua sau khi trở về cô còn chưa được ăn gì.
Hàn Kỳ Âm bèn tức tốc đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo với tốc độ nhanh nhất. Còn Cố Thâm sau khi ra khỏi phòng cô, trên đường về phòng mình thì bắt gặp Mạc Tư Huyền. Anh ta nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời của hắn thì thầm ngạc nhiên, hướng đi này...lại còn là từ trong phòng Hàn Kỳ Âm đi ra.
Lúc nãy anh ta đã gõ cửa phòng Cố Thâm một lúc lâu mà không thấy hắn trả lời, anh ta nghĩ hắn còn đang ngủ. Nhưng bao nhiêu năm nay, chưa có lần nào hắn dậy muộn cả, lại còn cả một loạt các hành động kì lạ của hắn đối với Hàn Kỳ Âm. Cố Thâm cũng chẳng giải thích, nhìn thấy Mạc Tư Huyền cúi đầu chào, hắn chỉ "Ừ" một tiếng rồi đi lướt qua.
Đúng là với người ngoài thì thấy vô cùng kì lạ, nhưng đối với Cố Thâm thì những hành động đó hoàn toàn bình thường. Hàn Kỳ Âm là người của hắn, hắn muốn đối xử với cô như thế nào là quyền của hắn. Cố Thâm còn có quyền chiếm hữu vô cùng mạnh, không chỉ riêng mình cô, bất cứ thứ gì của hắn cũng thế, đều chỉ có thể in dấu của một mình hắn.
Hàn Kỳ Âm đã lọt vào mắt hắn vì cô giúp hắn ngủ ngon, còn mấy tài lẻ của cô vốn dĩ không thể bằng với đám Mạc Tư Huyền, nhưng ít nhất cô cũng không vô dụng. Hắn cảm thấy, giữ cô lại bên mình chí ít cũng có lợi cho hắn.
Cố Thâm về phòng vệ sinh cá nhân, sau đó theo thói quen kiểm tra tài liệu mà Mạc Tư Huyền đã gửi, xong xuôi rồi mới ra ăn sáng.
Trong phòng ăn.
Hàn Kỳ Âm là người đến sớm nhất, nhìn các món ăn dần dần được đưa lên, mùi thơm ngào ngạt khiến cô thầm nuốt nước miếng.
Bốn người Mạc Tư Huyền, Tư Duệ, Hàn Thước, Khang Duật cũng đến sau đó không lâu, nhìn thấy Hàn Kỳ Âm đang ngồi đợi, mắt dán vào bàn ăn, Tư Duệ không bỏ qua cơ hội công kích
"Chỉ có ăn là nhanh."
"Xì."
Hàn Kỳ Âm lườm nguýt anh ta không thèm chấp, bây giờ tất cả các tế bào trong cơ thể chỉ đang rục rịch đòi ăn, vậy mà chỉ được nhìn và ngửi không được ăn, quả là cực hình...
Mà người liên quan trực tiếp đến bàn ăn này là Cố Thâm, khi hắn đến thì tất cả mọi người mới được ăn. Rõ ràng là hắn đã rời đi trước đó, vậy mà bây giờ còn chưa tới là sao?
Hàn Kỳ Âm cảm thấy mình sắp không chịu được nữa mà nhảy bổ vào ăn rồi, thì đúng lúc này Cố Thâm mới xuất hiện. Gương mặt lạnh tanh, thái độ dửng dưng của hắn bây giờ trong mắt cô không quan trọng nữa, ngược lại cô còn vui mừng vì nhìn thấy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.