Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 47: Cuộc gặp mặt ở khách sạn Hoàng Đế




Bạch Hàn Lãnh toàn thân khoác áo giống yukata có hình long phượng vàng nền trắng. Vóc dáng thấp, hơi béo, tuổi xấp xỉ năm mươi.
Ông ta vuốt chòm râu của mình, đáy mắt lóe lên ý cười mời Cố Thâm vào trong
"Xin mời Cố lão đại."
Cố Thâm gật đầu với Bạch Hàn Lãnh
"Bạch lão đại" rồi lạnh lùng bước vào, theo sau là đám người Mạc Tư Huyền.
Bạch Hàn Lãnh đưa Cố Thâm lên tầng cao nhất của tòa nhà, đó là tầng một trăm hai mươi, ở khách sạn Hoàng đế, càng lên cao thì phòng càng rộng và xa hoa, đẳng cấp. Ngày hôm nay Cố Thâm đến đây, ông ta cũng không dám sơ suất.
Vào thang máy cũng cần phải có thẻ ở đây, bên trong được dát vàng toàn bộ. Cả khách sạn này cũng đều được dát vàng, có chỗ còn trang trí bằng vàng khối, vô cùng xa hoa.
Hai người lên đến nơi, bên ngoài bố trí người của Cố Thâm và cả Bạch Hàn Lãnh canh gác, bên trong căn phòng vô cùng rộng lớn, cửa sổ to từ trần nhà kéo xuống sàn có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố bên dưới.
Ở giữa căn phòng là bàn ăn được chuẩn bị từ các đầu bếp hạng nhất thế giới. Bạch Hàn Lãnh biết Cố Thâm không gần nữ sắc nên không dám đưa các cô gái chân dài vào phục vụ hắn, ông ta cũng nghe phong thanh rằng bên cạnh hắn xuất hiện một người phụ nữ, nhưng hôm nay bên cạnh hắn lại không có Hàn Kỳ Âm. Nhìn sắc mặt băng lãnh của Cố Thâm, Bạch Hàn Lãnh thầm cảm thấy thở phào khi không đưa mấy "cô em" vào đây.
Cố Thâm đúng là rất ghét phụ nữ, ban đầu hắn cũng khồng hề thích Hàn Kỳ Âm, chỉ đến khi hắn ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô có thể giúp hắn bình tĩnh hơn, hắn đã bất giác không còn ác cảm với cô nữa, trong lòng hắn còn coi Hàn Kỳ Âm là vật sở hữu của mình.
Cố Thâm ngồi xuống trước, sau đó Bạch Hàn Lãnh mới ngồi, tiếp theo là đám Mạc Tư Huyền và thuộc hạ của Bạch Hàn Lãnh. Tất cả ngồi xung quanh một cái bàn tròn, bên trên là các món ăn đắt đỏ còn bốc khói nghi ngút, nếu Hàn Kỳ Âm nhìn thấy, e rằng cô sẽ đặng không kìm lòng được mà lao vào ăn lấy ăn để.
Hôm nay Cố Thâm đi mà không đưa cô đi cùng, nhưng Hàn Kỳ Âm đã bí mật đi theo hắn. Nhưng lúc này cô đang mắc ở bên ngoài cửa, nhìn mấy tên bảo vệ to cao, gương mặt lạnh lùng, cô biết ngay là để vào được khách sạn này không hề dễ dàng.
Cố Thâm chỉ đem theo đám người Mạc Tư Huyền, và một số ít thuộc hạ, không giống như là đi thanh trừng giống như lần trước. Nhưng nhìn một hàng dài xe Rolls Royce của hắn, cũng không kém khoa trương là bao...
Hàn Kỳ Âm chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết sau khi tiêu diệt Chu gia, hắn cần phải nhanh chóng đưa người sang tiếp quản, chiếm cứ địa bàn của Chu Nham. Nhưng thực tế sẽ không dễ dàng như thế, người của Chu Nham sẽ phân tán lực lượng, quyền lực và địa bàn ra, để có thể thu lại tất cả dưới tay hắn, thì Cố Thâm sẽ phải tốn cả thời gian và sức lực lắm đây.
Lúc đoàn người của hắn từ Cố gia rời đi, Cố Thâm đã sai một đám thuộc hạ khác của hắn đi đâu đó, cô đoán đó là kế hoạch của hắn. Người như hắn mà chịu đàm phán thì đúng là tên của cô sẽ viết ngược, hắn chắc chắn sẽ lật ngược tình thế, ép bọn người của Chu gia kia.
Cô suy nghĩ một lát, quyết định đi theo hắn. Nếu lẻn vào Cố gia vô cùng khó thì để ra khỏi Cố gia thì chỉ cần khéo léo một chút, là Hàn Kỳ Âm đã có thể ra ngoài. Hơn nữa còn ở Cố gia được một thời gian, cô biết giờ giấc thuộc hạ của Cố Thâm đổi ca, nhân lúc đó cô đã thoát ra ngoài một cách êm thấm mà không ai biết.
Ra khỏi cửa, Hàn Kỳ Âm chạy một đoạn mới ra đường lớn, liền nhanh chóng bắt một chiếc taxi đuổi theo xe của Cố Thâm.
Nhìn thấy hắn dừng trước cửa khách sạn Hoàng đế, cô bảo bác tài dừng lại, trả tiền cho ông ta bằng một viên đá lấy từ mắt con sư tử, bác tài há hốc mồm kinh ngạc rối rít cảm ơn cô. Còn Hàn Kỳ Âm thì không để ý lắm, dù sao ở Cố gia có nhiều đồ vật đắt tiền như thế, cô lấy một viên đá có lẽ cũng không ảnh hưởng gì đến Cố Thâm.
Hàn Kỳ Âm không hề biết rằng mỗi viên đá đó đều được Cố Thâm nhập khẩu trực tiếp từ Ấn Độ về, còn qua bàn tay của thợ kim hoàn nổi tiếng thế giới điêu khắc, giá trị của nó không thôi đã bằng cả một căn nhà. Vậy mà cô ngang nhiên khoét mất một viên đem đi.
Cô đi theo hắn, thấy hắn đã đi vào được một lúc rồi mà mình thì vẫn bị kẹt lại ở đây. Đang không biết làm cách nào để vào, bỗng nhiên nghe thấy một cô gái đang nói chuyện điện thoại, giọng nói có phần to tiếng
"Trời ơi...bây giờ là lúc nào rồi mà còn chưa đến....? Nhanh lên đi!"
Cô gái đó xách một hộp dụng cụ màu trắng, đeo kính, quần tây áo sơ mi, nhìn giống như một nhân viên văn phòng. Chốc chốc lại nhìn đồng hồ trên tay rồi hướng về phía khách sạn Hoàng đế.
Hàn Kỳ Âm đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, cô lặng lẽ đi đến sau lưng cô gái đó rồi đánh ngất, thuận lợi tráo quần áo với cô ta trong xe ô tô, xong xuôi còn cảm thấy tôi lỗi, bèn nhỏ giọng xin lỗi rồi để cô gái đó tựa vào sau xe ô tô.
Cô đeo kính, buộc mái tóc dài, đôi chân dài sải bước vào cửa khách sạn.
"Xin chào. Tôi là Ni Ni. Trợ lý của cô Lộ Lộ."
Hàn Kỳ Âm nở nụ cười chuyện nghiệp, rút danh thiếp ra đưa cho bảo vệ kiểm tra.
Mấy tên bảo vệ nhìn cô từ đầu đến chân, Hàn Kỳ Âm vẫn mỉm cười
"Các anh đẹp trai. Cô Lộ Lộ là minh tinh nổi tiếng, lại rất ghét đi muộn, hôm nay còn có hẹn..."
Nói đến đây, Hàn Kỳ Âm cố tình lấp lửng, ở khách sạn này toàn các ông lớn máu mặt, đủ hiểu là không thể dây vào.
Mấy tên bảo vệ lúc này mới cho cô vào, Hàn Kỳ Âm thầm thở phào một hơi, khách sạn này rộng lớn như vậy, không biết Cố Thâm ở tầng nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.