Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 50: Xe bay trên không trung




Nước từ vòi phun trên trần phun xuống, nhưng lửa bốc lên quá mạnh khiến nước cũng chẳng dập được. Hàn Kỳ Âm còn cố tình đẩy mấy chậu cây lại gần để lửa cháy to hơn. Cây ở khách sạn này được cái cây nào cây nấy đều to, dễ bắt lửa.
Bảo vệ biết được vội vàng chạy đến, những ông lớn thì thi nhau chạy ra từ các phòng, lối cầu thang thoát hiểm. Trái ngược với dòng người thì Hàn Kỳ Âm lại chạy ngược lên trên, cô vứt luôn cả đôi giày cao gót để chạy chân trần, không quan tâm là có dẵm phải vật gì sắc nhọn hay không.
Bỗng nhiên vừa chạy cô nghe thấy một tiếng" bùm! " vang lên, cả tòa nhà rung chuyển. Hàn Kỳ Âm vội bám vào tay vịn cầu thang, âm thanh này... Phát ra từ tầng cao nhất của tòa nhà!
Cô ngó đầu ngước lên trên, khói bốc ra từ đó, vội vàng tăng tốc nhanh hơn. Hàn Kỳ Âm chạy đến nỗi hai chân như mỏi rã rời, bàn chân xây xát chảy máu, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm áo sơ mi.
Tiếng nổ ban nãy chính là mìn của Bạch Hàn Lãnh gài ở ngoài cửa. Cái cửa bị nổ thì vụn gỗ bay lả tả mù mịt, đám người Cố Thâm ở bên trong, hành lang đã sụt xuống tạo thành một cái hố, ở dưới cũng có khói bốc lên từ ngọn lửa của Hàn Kỳ Âm.
Bọn họ bây giờ bị cách ly với bên dưới, mà đây lại là tầng cao nhất của tòa nhà, có mọc cánh thì may ra mới thoát nổi.
Hàn Kỳ Âm chạy đến mức tim trong ngực đập thình thịch liên hồi, không xa cô đã nhìn thấy cái hố do vụ nổ vừa rồi, đoán chắc là Cố Thâm ở trên đó.
"Lão đại!"
Hàn Kỳ Âm lớn tiếng gọi.
Cố Thâm nghe thấy, đi đến chỗ cái hố nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy cô đang ở tầng dưới.
Hàn Kỳ Âm bộ dáng thê thảm, quần áo xộc xệch, mặt mũi lem nhem, còn cả mái tóc không biết dây buộc tóc đã rơi mất từ lúc nào, thả tung bay trong gió.
Nhìn cô thê thảm đến thế nhưng đôi mắt to tròn long lanh vẫn hướng về phía hắn, hai bàn tay chụm lại trước miệng gọi
"Lão đại! Anh nhảy xuống đây đi!"
Hắn không biết cô định làm gì, đám Mạc Tư Huyền lúc này cũng đã nhìn thấy cô. Bạch Hàn Lãnh thì bị Tư Duệ đánh ngất xỉu nằm một bên, măc kệ sống chết.
"Cô định làm gì?!" Tư Duệ hỏi.
Hàn Kỳ Âm không đáp, đánh mắt sang bên cạnh mình, chỗ cô đang đứng là phòng triển lãm ô tô. Ở đây có tất cả các siêu xe hiếm có trên thế giới.
"Cứ nhảy đi! Hãy tin tôi!"
Nhưng khoảng cách này quá xa, nhảy xuống nếu không tàn phế thì cũng thành gãy xương. Cố Thâm bấy giờ mới lên tiếng
" Tư Duệ. Lấy khăn trải bàn buộc vào."
Tư Duệ ngạc nhiên
"Lão đại. Anh định nhảy thật sao?"
Hắn đặt niềm tin vào Hàn Kỳ Âm?
Mặc dù không biết tại sao cô tìm được đến đây, nhưng nhìn vào ánh mắt long lanh của Hàn Kỳ Âm, hắn tin cô.
Mạc Tư Huyền cũng sốt sắng, không còn giữ được vẻ bình tĩnh như mọi ngày
"Chúng ta không còn cách nào khác đâu. Chỉ còn một phút nữa thôi."
Tư Duệ cắn môi chạy đến kéo chiếc khăn trải bàn ra, đồ ăn trên đó rơi xuống tung tóe, chiếc khăn vừa to vừa rộng, chất liệu cũng bền, anh ta liền buộc một đầu vào chân bàn, vắt xuống cái hố. Nhưng chiều dài vốn dĩ không đủ, từ khoảng cách này vẫn còn cách một khoảng so với mặt đất, nhưng đối với đám Mạc Tư Huyền được huấn luyện thành thục thì khoảng cách này là đủ rồi.
Hàn Kỳ Âm nhìn lên đã thấy từng người một không ngần ngại đáp đất, đến khi chỉ còn lại một mình Cố Thâm sau cùng, cô thấy hắn mãi không nhảy, cứ nghĩ hắn sợ, thế là dang hai tay ra nói
"Lão đại! Anh nhảy đi. Đừng sợ! Có tôi đỡ anh rồi!"
Cố Thâm nghe xong ánh mắt bất giác trở nên lạnh lùng hơn, còn đám Mạc Tư Huyền thì khóe môi đều giật giật, lão đại của bọn họ sợ hãi sao?
Cố Thâm mà biết sợ, thì trái đất này e rằng tận thế mất.
Hàn Kỳ Âm không phát giác ra hắn đang tức giận, cô vẫn kiên trì dang hai tay, còn Cố Thâm thì một tay bám vào khăn rồi nhảy xuống, đáp đất một cách nhẹ nhàng.
Hắn lạnh lùng đưa ánh mắt màu hổ phách liếc nhìn cô, Hàn Kỳ Âm thẹn qúa thu hai tay lại. Cô nhất thời quên mất hắn là lão đại của Cố gia, thân thủ phi phàm, một chút này thì đâu có gì làm khó được hắn.
"Lên xe đi!" Hàn Kỳ Âm chạy lướt qua hắn rồi nhảy lên chiếc xe Ferrari.
Động cơ chiếc xe này quả thật rất tuyệt, cô vừa khởi động, tiếng động cơ đã vang lên giòn giã.
Đám người Mạc Tư Huyền và Cố Thâm ban nãy còn không hiểu thì bây giờ đã lờ mờ đoán ra là cô định làm gì.
Hàn Kỳ Âm rồ ga lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đó là một tòa nhà chung cư không xa khách sạn Hoàng đế.
"Này...cô đừng nói là sẽ phi qua đó đấy nhé."
"Đúng vậy."
Hàn Kỳ Âm đáp.
"Ôi... Điên mất! Điên mất!"
"Này! Cô biết lái xe phi qua không trung không giống lái trực thăng bay trên trời đâu đấy!"
"Tôi biết."
Có thể lái trực thăng thì cô tệ, nhưng lái xe thì năng lực của cô có thừa. Chẳng qua...cô muốn che giấu không cho Cố Thâm biết.
Nhưng trong lúc này, thì không thể che giấu được nữa.
Không cần nhìn Hàn Kỳ Âm cũng cảm nhận được ánh mắt của Cố Thâm đang nhìn mình. Hàn Kỳ Âm mặc kệ bắt đầu xác định mục tiêu, chiếc xe chầm chậm lăn bánh rồi tăng tốc, vận tốc bắt đầu nhanh hơn, đến khi gần phi ra đến cửa sổ thì cô nhấn ga lên hết cỡ. Chiếc xe đâm vào cánh cửa kính vỡ toang rồi lao ra ngoài không trung, đến Tư Duệ còn nhắm chặt mắt lại, nhưng Hàn Kỳ Âm kiên quyết nắm chặt vô lăng, chiếc xe tạo một đường cong tuyệt đẹp rồi phi thẳng vào tòa nhà đối diện.
Ở phía sau, mìn cuối cùng đã phát nổ, áp lực đẩy xe về phía trước. Hàn Kỳ Âm nhanh chóng hãm ga lại, nhưng do vừa nãy tăng tốc quá nhanh mà bây giờ theo quán tính nó không thể dừng lại. Cô nhấn chân phanh hết cỡ đến mức bánh xe đã bốc khói mà chiếc xe vẫn trên đà lao đi. Nhìn trước mặt lại là cửa sổ, nếu như không phanh được thì xe sẽ lao ra ngoài, lần này sẽ là rơi thẳng xuống mặt đất chứ không phải là tòa nhà nào nữa.
Bàn tay nắm vô lăng của cô đã toát mồ hôi, nhịp tim đập thình thịch. Hàn Kỳ Âm cắn môi rồi xoay vô lăng sang bên phải, vừa xoay vừa hãm phanh, đầu xe quay ngang một vòng. Trước lúc va phải cánh cửa sổ thì nó cũng đã kịp dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.