Cố Thâm vuốt tóc cô, tuy hắn rất muốn đè cô ra mà hung hăng ngấu nghiến đôi môi cô cho thỏa nhưng hắn không quên mục đích của bọn họ.
"Đây là đâu?"
Cố Thâm khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, Hàn Kỳ Âm ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi trả lời
"Chúng ta đang ở trên một con thuyền tới Trung Đông, hôm qua chúng ta đã được họ cứu. Nhưng mà..."
Hàn Kỳ Âm ngập ngừng.
"Em nói đi."
"Bọn họ nói sẽ vận chuyển hàng đến Trung Đông, nhưng bên trong tôi phát hiện ra có ma túy."
Cố Thâm nghe xong thì trầm ngâm một lát. Bọn buôn lậu à? Còn đi tới Trung Đông, ở đây không thuộc trong phạm vi ảnh hưởng quyền lực của hắn. Trung Đông là một nơi chiến sự hỗn loạn, có một số quốc gia đã mua vũ khí của hắn để tham gia vào cuộc chiến chinh đoạt vùng đất này, nhưng đến bây giờ ở đó vẫn là nơi có nhiều thế lực, bang phái khác nhau.
"Em đỡ tôi ngồi dậy."
Cố Thâm trầm giọng nói, Hàn Kỳ Âm bèn ngồi dậy rồi đỡ hắn lên dựa vào khoang thuyền, có vẻ như vết thương trên bụng vẫn còn đau nên lúc ngồi hắn lông mày hắn có chút cau lại, rất nhanh nên nếu không để ý sẽ không phát hiện ra.
Nhưng Hàn Kỳ Âm lại chú ý tới từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt hắn, cô vội lo lắng hỏi
"Lão đại...Vết thương lại đau sao? Để tôi xem nào."
Nói xong, không để cho hắn trả lời, cô đã vạch áo hắn lên để xem vết thương, không ngờ nó còn nghiêm trọng hơn, xung quanh vết thương đã sưng tấy đỏ, là dấu hiệu bị nhiễm trùng.
"Lão đại...vết thương bị nhiễm trùng rồi..."
Thế mà hắn vẫn tỏ ra là không có vấn đề gì, cô tưởng hắn đã khỏi, có lẽ hôm qua hắn đã bị ngâm nước biển quá lâu...
Ánh mắt Hàn Kỳ Âm lo lắng như sắp khóc đến nơi, còn Cố Thâm vẫn bình thản đưa tay lên xoa đầu cô
"Em đừng lo. Chỉ là một vết thương cỏn con, không hề hấn gì..."
"Cái gì mà không hề hấn gì chứ..."
Cuối cùng giọt nước mắt từ khóe mắt của cô cũng rơi xuống, ấm áp nóng hổi. Hôm qua Cố Thâm còn sốt cao mãi không tỉnh lại, nếu đau hay mệt thì hắn cứ kêu lên, chứ hắn cứ chịu đựng như thế này, cô thực sự cảm thấy rất đau lòng.
"Hàn Kỳ Âm. Là thuộc hạ của tôi, em không được phép khóc. Tôi đã nói tôi không sao có nghĩa là tôi không sao."
Nhiễm trùng thì cũng không chết được. Bị dao đâm, đạn bắn hắn còn không chết mà cô đã khóc lóc.
Cố Thâm bề ngoài nghiêm mặt chấn chỉnh cô, nhưng trong lòng hắn có chút vui vẻ.
Hàn Kỳ Âm cúi đầu lau nước mắt.
Với tính cách của Cố Thâm, hắn ghét nhất là sự yếu đuối khóc lóc, vì vậy cô phải kiên cường lên. Cô phải tin tưởng hắn, chứ không phải là khóc lóc trước mặt hắn.
"Anh ăn chút bánh mì và nước đi."
Hàn Kỳ Âm đưa nước và bánh mì cho hắn, đây là ngày hôm qua cô để dành cho Cố Thâm.
Đồ ăn như thế này, không biết hắn có chịu ăn không nữa....
Nhưng ngoài dự đoán của cô, Cố Thâm cầm lấy mẩu bánh mì khô khốc ngoạm liền mấy miếng đã hết, sau đó hắn tu một phát hết nửa chai nước dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô.
"Em có biết bao giờ chúng ta đến nơi không?"
Hắn bỏ qua biểu cảm ngạc nhiên trên mặt Hàn Kỳ Âm, hỏi.
Hàn Kỳ Âm cũng thu lại ánh mắt của mình, ngó nghiêng xung quanh, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, có lẽ bọn Boza còn ngủ. Theo lời anh ta thì sáng sớm mai sẽ tới, nhưng mà bây giờ cũng đã gần sáng rồi mà không nghe thấy tiếng gì cả, hoàn toàn im lìm.
"Hôm qua có một người tên Boza nói rằng sáng sớm ngày hôm nay sẽ cập bến. Tôi cũng nghĩ là sắp tới rồi, nhưng tại sao không gian xung quanh lại im ắng như vậy?"
Cô nhìn hắn, ánh mắt Cố Thâm giống như loài báo sắc lạnh, cảm giác nguy hiểm đến bức người. Tầm mắt hắn bỗng di chuyển đến gương mặt của Hàn Kỳ Âm nhìn cô chăm chú đến nỗi cô nổi cả da gà.
"Lão đại...mặt tôi có dính gì hay sao?"
Cố Thâm không trả lời câu hỏi của cô mà đột nhiên dang tay ra
"Lại đây..."
Hàn Kỳ Âm không biết là có chuyện gì, cô ngại ngùng nép sát vòng trong lòng hắn
"Lão đại...có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Cố Thâm vô cùng cảnh giác
"Từ bây giờ, em không được rời xa tôi nửa bước."
Hắn nói chắc chắn.
"Lão đại..."
Rốt cuộc là có chuyện gì khiến hắn phải cảnh giác như thế?
Nếu hắn đoán không nhầm, bọn người ở trên thuyền này đang có một âm mưu, âm thầm theo dõi cô và hắn. Bọn tội phạm buôn lậu thường sẽ không cho người lạ lên thuyền, đến người bình thường còn phải dè chừng. Vậy mà bọn chúng con đem cả đồ ăn và thức uống cho cô, hơn nữa...ánh mắt Cố Thâm di chuyển đến bộ quần áo của hai người. Quần áo này chắc chắn cũng là bọn chúng đưa cho.
"Một lát nữa. Em cứ giả vờ rằng tôi vẫn chưa tỉnh. Khi nào thuyền đến Trung Đông, chúng ta sẽ chạy ngay lập tức."
Cố Thâm nói.
Cô lờ mờ hiểu ý hắn, gật gật đầu, ở phía đường chân trời xa xa, bình minh bắt đầu xuất hiện...