Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 82: Ăn trộm




Bọn buôn lậu đang chuyển hàng từ trên thuyền xuống, Hàn Kỳ Âm lúc này cũng đã dìu Cố Thâm đến gần định đi xuống. Bọn chúng không ngăn cản, nhưng khi cô và Cố Thâm đi đến nửa chừng tấm ván, chỉ cách có vài bước chân nữa là xuống đến mặt đất thì bỗng tất cả đám người ở trên thuyền và ở dưới bao vây xung quanh hai người, chúng còn rút dao từ trong người ra, nhếch môi cười lạnh lẽo.
Vài tên ánh mắt tham lam lướt đi lướt lại từ đầu đến chân Hàn Kỳ Âm. Boza ở đằng sau nói câu gì đó bằng thứ tiếng Ấn Độ, cô quay đầu nhìn anh ta thì chỉ thấy biểu cảm trên khuôn mặt đó thay đổi hẳn so với ban đầu.
Lạnh nhạt. Độc ác. Thâm hiểm.
Bởi vì Cố Thâm cúi đầu nên không có ai nhìn thấy sự phẫn nộ trong ánh mắt hắn. Nếu để người ngoài biết được lão đại của Cố gia bị bao vây, còn yếu ớt dựa vào một cô gái thì thanh danh bao nhiêu năm của hắn đem cho chó gặm rồi!
Khóe môi Cố Thâm nhếch lên băng lãnh, hắn há có thể để bọn người này uy hiếp sao?
Cố Thâm chợt ngẩng đầu lên, hắn rút con dao trong người ra bằng tốc độ nhanh như chớp, mấy tên xung quanh bị động tác của hắn làm cho không kịp trở tay, hỗn loạn ngã xuống.
Con dao lia đến đâu là máu chảy đến đó. Cố Thâm ra tay không khoan nhượng, nếu như hắn không bị thương thì bọn chúng càng không phải là đối thủ của hắn.
Đây mới chính là năng lực thật sự của lão đại Cố gia.
Chưa đầy một phút thì đám buôn lậu đã bị thương một nửa. Hàn Kỳ Âm kinh ngạc đứng nhìn, không biết con dao trong người hắn lấy từ đâu? Đầu óc cô liền nhớ lại lúc nãy bọn họ đã ở gần Boza...
Boza cũng không ngờ Cố Thâm đã tỉnh lại, hơn nữa còn rất lợi hại đâu giống dáng vẻ bị thương nặng như Hàn Kỳ Âm nói. Anh ta bấy giờ mới phát hiện ra là mình bị mắc bẫy, cao giọng ra lệnh cho bọn buôn lậu đuổi theo Cố Thâm và Hàn Kỳ Âm đang chạy đi xa dần.
"Chết tiệt!"
Boza nắm chặt bàn tay, chửi thề.
"Thông báo cho người của ta ở đây lùng sục hắn đi! Phải bắt bằng được!"
Boza ra lệnh, sau đó huýt sáo một tiếng, một lát sau từ phía bầu trời xuất hiện một con chim ưng. Boza giơ tay ra, con chim tức thì đậu xuống, hắn viết vài chữ vào mảnh giấy rồi buộc vào chân con chim, hất tay lên một phát nó liền bay đi.
Ánh mắt Boza thâm trầm lạnh lẽo, bọn buôn lậu đã đuổi theo Cố Thâm và Hàn Kỳ Âm. Cố Thâm lợi dụng lùm cây um tùm mà chạy vào, tay hắn nắm chặt lấy tay cô. Hàn Kỳ Âm cố gắng theo kịp tốc độ của hắn, tiếng bọn buôn lậu đã ngày càng xa dần, còn phía trước đã xuất hiện thanh âm ồn ào, mọi tạp âm hỗn loạn khiến Hàn Kỳ Âm không biết rằng đó là gì cho đến khi cô nhìn thấy.
Một khu chợ.
Hóa ra chỗ mà bọn họ vừa ở là phía sau một khu chợ.
Lùm cây um tùm kia là thứ ngăn cách khu chợ và bãi đất vừa nãy.
Cố Thâm kéo tay cô hòa vào dòng người, Hàn Kỳ Âm thấy đây là nơi bày bán rất nhiều loại hàng hóa, có thứ cô còn chưa nhìn thấy bao giờ. Có cả người thổi sáo đang biểu diễn điều khiển rắn hổ mang.
Cô cố tỏ ra tự nhiên hết sức có thể, lúc này Cố Thâm bất chợt đi chậm lại, cô nhạy cảm nhận ra hơi thở của hắn có chút nặng nề, đưa mắt sang nhìn đã thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, một tay thì che đi vết thương ở bụng để tránh sự chú ý. Vừa nãy Cố Thâm còn chiến đấu với đám người kia, vết thương không cần đoán cũng biết là đã nặng hơn.
"Lão đại, chúng ta nghỉ một chút."
Cô cau chặt mi tâm, lo lắng cho hắn.
"Không sao."
Cố Thâm vẫn tỏ ra như cũ, không có gì ảnh hưởng tới hắn.
Hàn Kỳ Âm biết có khuyên hắn cũng vô dụng, nên cô lợi dụng dòng người đông đúc không ai chú ý tới mà với tay lấy một số món đồ.
Mỗi khi đi qua một gian hàng, cô đều lấy một chút rồi giấu vào trong người. Hàn Kỳ Âm nhanh đến mức Cố Thâm ở bên cạnh cô còn không phát hiện ra là cô ăn trộm đồ, nếu để hắn biết được thì có lẽ hắn sẽ lại mắng nhiếc cô mất.
Đường đường là thuộc hạ của Cố gia, tiền bạc chất thành núi vậy mà lại đi ăn trộm.
Hàn Kỳ Âm cũng hết cách, ai bảo là Cố Thâm quá cứng đầu, ở trong tình thế này mà bọn họ còn giữ được cái mạng là may mắn lắm rồi, hơi đâu mà cô quan tâm đến thanh danh nữa.
"Lão đại. Bên này."
Hàn Kỳ Âm kéo tuột Cố Thâm vào một con ngõ vắng vẻ, sau đó mới lấy đống đồ giấu trong áo ra. Lông mày Cố Thâm bất chợt cau vào
"Em ăn trộm?"
Hắn nhìn nào là thuốc sát trùng, bông băng, nước muối, còn có bánh mì và nước khoáng.
"Vâng." Cô đáp.
Gương mặt Cố Thâm tối sầm lại.
"Lão đại, anh đừng tức giận mà...Nếu muốn trừng phạt tôi thì hãy đợi trở về Cố gia có được không? Hiện tại vết thương của anh đang bị nhiễm trùng, tôi rất lo lắng..."
Cô bèn xoa dịu hắn, nếu không phải ở trong tình thế bắt buộc thì cô cũng sẽ không đi ăn trộm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.