Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 9: Chim trong lồng




Cố Thâm ra hiệu cho thuộc hạ kiểm tra lại cẩn thận một lượt. Bốn người Tư Duệ, Hàn Thước, Khang Duật, Mạc Tư Huyền gương mặt lạnh băng đứng sau lưng hắn. Mạc Tư Huyền đang cúi đầu, năm ngón tay lướt như bay trên chiếc máy tính bảng, lát sau anh ta đưa cho Cố Thâm xem một clip do Chu Nham vừa gửi tới.
"Cố lão đại, nếu ngài muốn diệt trừ tôi cùng Chu gia. Có bản lĩnh cứ đến đây tìm lão già này!" Ánh mắt ông ta đầy vẻ ngạo mạn và thách thức.
Ông ta chỉ nói có thế, sau đó màn hình liền tắt phụt đi, chưa đầy ba giây đã gửi vị trí của mình cho hắn.
Cố Thâm im lặng, trong đáy mắt là sự lạnh lẽo vô cùng, Tư Duệ đứng đằng sau lưng hắn tức giận nói
"Tên Chu Nham này ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám thách thức lão đại vậy?"
Mạc Tư Huyền quan sát vị trí của Chu Nham, sau đó quay sang nói với Cố Thâm
"Lão đại, e rằng đây là một cái bẫy, tại sao ông ta đột nhiên đi đến vùng núi Tây An, Thiểm Tây chứ?"
Cộng thêm hành động thách thức của ông ta, còn gửi cả vị trí đến, chắc chắn đây là một cái bẫy, nhưng hình như ông ta cố tình để hắn biết? Ông ta biết Cố Thâm cho dù phát hiện ra cũng vẫn sẽ đến, một phần là vì thanh danh của Cố gia trong giới hắc đạo, một phần chính là vì thanh danh của ông trùm vũ khí thế giới ngầm, há lại e sợ không dám?
Cố Thâm nhếch đôi môi gợi cảm tạo thành nụ cười âm hiểm, Chu Nham đã tạo thế gọng kìm, hắn không đi không được, mà hắn, bước qua cửa tử không biết bao nhiêu lần, đến thần chết có khi còn nhớ mặt hắn, lại có thể e ngại mấy thứ toan tính bẩn thỉu đó sao?
Năng lực cùng thủ đoạn của hắn không phải là ngày một ngày hai mà có, ngồi lên được vị trí ngày hôm nay cũng hoàn toàn nhờ thực lực của bản thân. Giới hắc đạo vốn dĩ mưa máu gió tanh, quy tắc bất thành văn 'kẻ mạnh thì làm vua, kẻ thua thì làm giặc'. Chiêu này của Chu Nham quả thật hữu hiệu, hắn cũng muốn nhân cơ hội này diệt trừ Chu gia một thế, chiếm lấy địa bàn Trung Quốc.
"Lão đại... Chuyện này để bọn thuộc hạ đi là được rồi." Khang Duật nói
"Người như Chu Nham không đáng để lão đại đích thân ra tay."
Cố Thâm phất tay ra hiệu, Khang Duật không nói thêm gì nữa.
"Bẩm lão đại, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ." Một thuộc hạ đi đến cúi đầu báo cáo với hắn.
Tư Duệ đứng một bên quan sát vẻ mặt lạnh lùng của Cố Thâm, nói
"Lão đại, cứ để bọn thuộc hạ đến đấy trước xem tình hình thế nào ạ."
Sau đó anh ta đưa mắt sang Mạc Tư Huyền ra hiệu, Mạc Tư Huyền chưa kịp cất tiếng thì Cố Thâm đã cất giọng lạnh lùng cắt ngang lời anh ta định nói
“Ra đây.”
Một câu nói không đầu không cuối khiến cả đám Tư Duệ bỗng chốc không hiểu gì, nhưng khi thấy hình bóng một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú bước ra từ lùm cây không xa, ba người Tư Duệ, Hàn Thước, thậm chí là Khang Duật bình thường trầm mặc, ít khi bày tỏ cảm xúc cũng lộ ra nét ngạc nhiên. Bởi vì cả ba người bọn họ đều nghĩ rằng Cố Thâm đã tống cổ cô ra khỏi biệt thự Cố gia từ đêm hôm qua rồi.
Chỉ có một mình Mạc Tư Huyền là biết rõ chuyện xảy ra đêm hôm qua. Hàn Kỳ Âm bước ra, gương mặt cô sau một giấc ngủ đã có phần hồng hào hơn, vết thương nhờ thuốc của Mạc Tư Huyền cũng đã lành miệng, chỉ là cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi dính máu, mái tóc có hơi rối, trong mắt là lo lắng cùng hồi hộp nhìn Cố Thâm.
Cố Thâm đứng trước mặt cô, vẫn là ánh mắt lạnh lùng bá đạo quan sát, màu hổ phách nhuộm ánh nắng vàng càng thêm hút mắt, nhưng trên người hắn là áo sơ mi đen u thẳm lạnh lẽo, cúc áo để lộ ra xương quai xanh quyến rũ, hắn đút hai tay vào túi, cả người chỉ cần đứng im khí chất cũng đủ lấn át mọi người xung quanh.
Hàn Kỳ Âm cảm nhận hắn giống như một vương tử cao ngạo nhưng mang đầy vẻ chết chóc.
Còn cô giống như chim trong lồng, bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Quần áo hắn mặc trên người luôn là màu đen, bởi vì để che giấu đi màu máu ở trên đó.
Máu của kẻ thù, cũng là máu của chính bản thân hắn.
Cô ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, Cố Thâm ra hiệu cho một thuộc hạ mang cho cô một bộ quần áo mới đến, nhưng trong biệt thự Cố gia lấy đâu ra quần áo cho nữ nhân chứ, tìm khắp cả biệt thự cuối cùng chỉ có một bộ đồ thể thao màu đen vừa với cô. Hàn Kỳ Âm thay ra, bộ đồ nhỏ quá bó chặt vào người làm lộ ra cả đường cong, sờ sờ mái tóc dài đến thắt lưng, cô quyết định buộc nó vào, nhưng tìm quanh quất cũng không có đồ buộc tóc, Hàn Kỳ Âm liền rút dây buộc rèm cửa ra, buộc thành đuôi ngựa. Xong xuôi thở dài một hơi bước nhanh ra ngoài, Cố Thâm cho cô hai phút, cô hiểu rằng trong giới hắc đạo, thời gian được tính bằng giây, chỉ cần sơ suất một chút thôi cũng có thể thay đổi cục diện, nên cô càng không được làm trái ý hắn, hai phút đối với hắn có lẽ là nhiều lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.