Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 90: Bị nhốt




Ở Cố gia.
Tư Duệ và Mạc Tư Huyền đang sốt sắng hết cả lên, Khang Duật và Hàn Thước cũng cấp bách trở về từ Trung Quốc. Sau gần hai ngày tìm kiếm mà bọn họ vẫn không tìm thấy lão đại, dù cho đã xới tung cả eo biển Malacca thì cũng không có tung tích của Cố Thâm.
Mạc Tư Huyền cũng cật lực dò tìm tất cả các tàu thuyền đi qua đó, Hàn Thước và Khang Duật đã lên trực thăng tìm kiếm từ sớm. Khi hy vọng đang dần lụi tàn thì Mạc Tư Huyền xác định được có một con thuyền chở hàng đi từ Ấn Độ sang Trung Đông, điều khả nghi là bọn chúng không có bất cứ thông tin nào ở tờ khai, có nghĩa là chúng đã vượt biên trái phép.
Một con thuyền xuất hiện đúng lúc Cố Thâm gặp nạn. nghĩ thế nào Mạc Tư Huyền cũng thấy không bình thường. Anh ta thông báo cho Tư Duệ, Hàn Thước và Khang Duật.
"Được. Tôi biết rồi."
Tư Duệ trả lời.
"Khoan đã, Tư Duệ. Mang vũ khí theo."
'Mang vũ khí theo' trong câu nói của Mạc Tư Huyền có nghĩa là mang theo để đi chiến đấu, còn bình thường trong người bọn họ lúc nào cũng có vũ khí.
Trung Đông là vùng đất có tình hình phức tạp, các thành phần bạo loạn diễn ra tại đây nhiều không kể xiết, nhưng các bang phái cũng không thể nào là đối thủ với thế lực thế giới ngầm như Cố gia.
"Được rồi."
Tư Duệ trầm giọng xuống, sự mất tích của Cố Thâm đã khiến cho Cố gia trở nên hỗn loạn. Nhưng ở bên ngoài không hề biết điều này bởi vì Mạc Tư Huyền đã cho phong tỏa tất cả thông tin.
Bọn Tư Duệ nhanh chóng lên trực thăng bay đến Trung Đông, lúc ở trên trực thăng, Mạc Tư Huyền vẫn cặm cụi vào chiếc máy tính bảng trên tay, nếu bọn Tư Duệ mà chiến đấu bằng súng thì Mạc Tư Huyền chiến đấu bằng khả năng nắm bắt đối thủ. Tất cả những dự liệu và thông tin anh ta đều có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, cũng nhờ tài hacker mà năm đó Cố Thâm đã cho Mạc Tư Huyền nắm giữ mạng lưới thông tin ở Cố gia.
Cả bốn người bọn họ đều là do Cố Thâm cứu lấy, đưa bọn họ ra khỏi bóng tối, đối với bọn họ Cố Thâm không chỉ là lão đại, mà còn là tín ngưỡng mà bất cứ ai cũng không thể động vào, nếu chỉ có thể dùng một câu nói để miêu tả, thì đó chính là 'nguyện chết vì hắn.'
*
*
*
"Anh. Bao giờ thì anh tới?"
Ở bên ngoài, Mộ Dung Tuyết đã khóa cửa một lúc lâu, bên trong cũng không có động tĩnh gì, Mộ Dung Nham đang ngồi trên trực thăng còn sốt ruột hơn cả cô. Bất chấp việc bên cạnh cô có Cố Thâm, anh vẫn muốn đến gặp cô để xem vết thương của cô thế nào.
"Anh sắp đến rồi."
"Được."
Mộ Dung Tuyết cúp máy, đi đi lại lại bên ngoài, tiếng giày cao gót nện trên nền đá hoa cương càng thêm vang vọng, hai tên bảo vệ mặt lạnh như tiền đứng bên cạnh cũng không dám hé răng nói nửa lời.
Đây là một trong những tòa chung cư cao nhất tại Dubai, bên trong nội thất xa hoa tiện nghi, ở bên dưới sảnh tòa nhà còn có một hồ nước được quây thành hình tròn bởi đá thạch anh, nước phun lên phản chiếu lấp lánh.
Bên ngoài đỗ mười chiếc siêu xe đều thuộc của giới nhà giàu. Boza chỉ cần một chút thời gian là đã có thể lần ra tung tích của Mộ Dung Tuyết, anh ta đã thay bộ quần áo ở trên thuyền ra, toàn thân đều là đồ đen, còn đeo thêm mắt kính đen, cả người tỏa ra hàn khí lạnh lùng.
Đi đằng sau là nhóm người của Boza, cũng được trang bị đầy đủ vũ khí chiến đấu, lúc dừng dưới tòa nhà của Mộ Dung Tuyết còn cố tình vòng ra vườn hoa đằng sau thuận lợi đặt vài quả bom. Chúng nổ bùm một tiếng khiến cho tòa nhà bỗng chốc rung chuyển.
Mộ Dung Tuyết bị chấn động lảo đảo suýt ngã, phải bám vào bờ tường. Trong phòng Cố Thâm và Hàn Kỳ Âm đang ngồi cũng bị bất ngờ bởi tiếng động lớn, cả tòa nhà đột nhiên rung chuyển, nghe thấy âm thanh này, ánh mắt Cố Thâm tức thì lại trở nên lạnh lùng.
Hàn Kỳ Âm cũng biết đó là gì, cô chạy đến đập bồm bộp vào cánh cửa gọi Mộ Dung Tuyết
"Mộ Dung Tuyết! Mộ Dung Tuyết! Mau mở cửa ra đi!"
Chỉ tiếc là cánh cửa quá dày, ở bên ngoài Mộ Dung Tuyết không nghe thấy gì hết, có mấy người khách từ bên trong phòng chạy ra, trên gương mặt là biểu cảm lo lắng không biết xảy ra chuyện gì.
Cánh cửa này dày như vậy, còn được khóa bằng mật khẩu, dùng sức cũng chưa chắc mở được ra. Hàn Kỳ Âm chỉ sợ bên ngoài Mộ Dung Tuyết xảy ra chuyện, còn bọn họ bị nhốt ở trong này thì mọc cánh cũng không thoát được.
Ở trên này là tầng ba mươi, không thể nhảy xuống. Hàn Kỳ Âm cật lực đấm rồi đá vào cánh cửa, kêu to tên Mộ Dung Tuyết.
"Anh! Chỗ bọn em ở đây xảy ra chuyện rồi, anh mau đến đây đi. Em không thể nhốt cô ấy ở bên trong được nữa."
"Anh đã gần đến rồi."
Mộ Dung Nham nói, trực thăng đã tiến vào Trung Đông, bọn họ bị mắc kẹt ở không phận nên bây giờ mới có thể vào.
Bên dưới Boza và thuộc hạ của Mộ gia đang đánh giết lẫn nhau, lợi thế nghiêng về phía Boza. Thuộc hạ của Mộ gia dù sao cũng không bằng với đám người trải qua huấn luyện kĩ càng, chém giết nhiều như bọn Boza.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.