Chấp niệm muốn sinh con của Tử Ngai đã bùng phát lên rất nhiều, nhưng chu kỳ kinh nguyệt tháng này của cô cứ bị kéo dài đến tận bảy ngày. Khi vừa kết thúc xong kỳ kinh, cô vội kéo Bối Nhuận Dư làm việc dở dang kia nhanh chóng.
Bối Nhuận Dư thật sự bị cô dọa cho sợ hãi, anh bèn bẽn lẽn nói với cô:
- Cái đó chỉ làm được ban đêm, như thế thì em bé mới được tạo ra dễ dàng.
Tử Ngai gật đầu đã hiểu. Cô vốn cho rằng việc này rất dễ làm, trong lòng thì háo hức muốn có đứa bé vừa giống cô và giống cả Bối Nhuận Dư. Cho đến khi nó được thực hành vào ban đêm, tiếng hét của Tử Ngai thất thanh vang lên, may mà Bối Nhuận Dư hôn kịp chặn âm thanh của cô.
Tử Ngai không ngờ muốn tạo em bé cũng phải cực khổ như vậy. Mặc cho Bối Nhuận Dư cứ thủ thỉ bên tai nói:
- Đau một lần là hết, vợ cố chịu một chút nha.
Tử Ngai không tin anh nữa, anh là người xấu. Cô đánh nhẹ lên bả vai của anh, giọng thút thít đáng thương:
- Em đau quá, lấy "trái bắp" xấu xí của anh ra đi. Ngai Ngai không muốn ăn nó đâu.
Đã đi đến nước này rồi, anh làm sao mà rút ra được đây. Đã thế cô còn ép chặt thân dưới của anh, giờ có muốn rút ra cũng thật là gian nan.
Bất quá anh chỉ có thể nỗ lực vuốt ve cô, giúp cô thư giãn ra một chút. Thân dưới như cũ đặt đầu bắp ở bên trong cơ thể cô, còn cả thân bắp dài thì khoan hẵn vội tiến vào.
Bàn tay to lớn của anh vuốt ve khắp người Tử Ngai, nơi phúng phính trước ngực được anh tận tình xoa bóp, nắn nhẹ nhàng. Tử Ngai trong miệng ân a vài tiếng, cảm giác cơ thể rất kỳ quặc nhưng cô không biết phải giải thích thế nào với anh đây.
Cô bối rối chỉ có thể cắn chặt môi ngăn chặn tiếng kêu của mình. Bối Nhuận Dư sợ cô đau, anh đưa tay tách răng môi cô ra một chút và nói:
- Không sao, em cứ kêu nhẹ ra tiếng, cân như thế thì đau lâm.
- Em... Trong người khó chịu quá, em phải làm sao đây?
- Để anh giúp em.
Bối Nhuận Dư cảm nhận phía dưới của Tử Ngai đã được nới lỏng ra đôi chút. Lần này anh dứt khoát tiến thẳng vào bên trong. Đầu bắp cảm nhận được tấm màng bảo vệ của Tử Ngai, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, hai tay rảnh rỗi một bên bóp bánh bao nhỏ trước ngực, tay khác xoa dịu vòng eo nhỏ bé của cô. Cùng lúc đó, anh dùng sức đẩy mạnh hông tiến sát vào sâu cơ thể Tử Ngai.
Tiếng nấc nghẹn ngào của cô bị anh nuốt vào trong bụng, nước mắt chảy ra đầy đau xót. Bối Nhuận Dư biết cô bị đau nên không dám động nữa, cả người anh từng chút cưng chiều và dỗ dành Tử Ngai.
Cả đêm đó Bối Nhuận Dư chỉ làm có một lần, vợ ngoan trong tay cứ khóc nức nở, anh nào nỡ lòng hành cô tiếp hiệp hai đây. Cho nên dù anh bị nghẹn khó chịu vẫn không muốn làm đau Tử Ngai thêm lần nữa. . Truyện Cung Đấu
Nhưng đâu có ai ngờ được rằng, dục vọng đã nổi dậy rồi thì khó mà kiểm soát được. Ngày đầu thì anh tạm nhịn, ngày hai cũng tạm nhịn, đến ngày ba thì nài nỉ Tử Ngai làm thêm một lần. Tuy nhiên vẫn nhận được sự thất bại tràn trề. Mặc cho Bối Nhuận Dư bày ra vẻ ủ rũ tội nghiệp, Tử Ngai vẫn cứng rắn lắc đầu không đồng ý.
Lần thứ tư cách vài ngày sau, Tử Ngai mãi mới chịu đồng ý cho anh làm thêm hiệp hai, nhưng còn chưa kịp để anh xả khí, thì cô đã bảo ngưng rồi, làm anh nghẹn muốn chết.
Và rồi tiếp sau đó, cho đến khi gặp lại vào năm năm sau. Vào đêm thanh vắng chất chứa nhiều cảm xúc, hòa quyện thêm bầu không khí đèn nến lãng mạn. Tử Ngai bị Bối Nhuận Dư hành tận ba lần rưỡi.
Sau nhiều năm rút được kinh nghiệm, Tử Ngai biết đàn ông không dễ tin tưởng được, nhất là khi hoá đã hoá thú dữ ở trên giường.
Mỗi lần bị anh hành hạ, cô chỉ có thể uất ức khóc lóc cầu xin. Đợi đến khi trời sáng, Bối Nhuận Dư như người đàn ông chững chạc, liêm minh, đứng đắn,.... rất khác biệt so với lúc ngủ cùng với cô trên giường.
Hồi xưa cô còn dễ dàng bỏ qua, đến năm năm sau ở hiện tại, cô đã không còn ngốc nghếch như xưa nữa. Tử Ngai dễ bị dụ trước kia đã không còn tồn tại nữa. Cô vô cùng mạnh miệng và tuyên bố với anh.
Còn anh thì có gật đầu đồng ý, tuy nhiên cái hành động đang sàm sỡ khắp cơ thể cô đã bán đứng cái gật đầu của anh rồi. Trước sau như một, anh vẫn là xem nhẹ con người cô.
Ở hiện tại, Tử Ngai bị anh lôi kéo lên giường hàng đêm, còn Điền Điền thì ngủ ở phòng bên cạnh không hề biết gì cả.
Đến giữa đêm bị lăn lộn vài vòng xong, Tử Ngai thở dốc mệt mỏi, giọng run rẩy vẫn còn cố hỏi rõ mọi chuyện trước kia:
- Anh bắt đầu kể đi, vì sao ngày hôm đó anh bỏ em một mình ở nhà vậy. Có người đã nói là anh có vợ mới, chán ghét người vợ ngốc là em.
- Là tên khốn nào dám nói như thế với em!
Bối Nhuận Dư ôm chặt bả vai của cô, anh hôn nhẹ lên trán, lên chóp mũi, lên môi của cô, động tác giống như nâng niu đồ vật dễ vỡ và trân trọng nó trong vòng tay.
Trong đầu anh dần hồi tưởng lại nguyên do năm đó không đến gặp cô để báo trước tình hình.