Dốc Tình: Thượng Tướng, Xin Buông Tha Vợ Ngốc!

Chương 33: Bắt được điểm nhạy của anh (H)




Bối Nhuận Dư kịp thời bắt lấy chân cô, anh kéo lòng bàn chân của cô áp lên ngực mình, một chân bị đưa lên cao, chiếc váy bị bốc lên, gần như nhìn thấy được chiếc quần tam giác nhỏ bé đang lấp ló phía dưới.
Bối Nhuận Dư nuốt nước miếng, cảm giác cổ họng cứ khô khan khó chịu. Đây có khác gì tự mình lấy đá đập chân không chứ.
Tử Ngai biết "người lạ" vào nhà chính là ai kia, cô bĩu môi, chân giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh.
- Bỏ em ra, đồ đáng ghét!
Cô lại bị anh bắt nạt nữa. Mặt mũi nhăn nhó đầy hờn dỗi nhìn anh, còn anh thì đang cố gắng nín nhịn không dám xông pha. Trái cổ lên xuống liên hồi, mãi mới bình tĩnh trở lại. Anh đặt chân của Tử Ngai xuống, bản thân cũng ngồi xuống ghế, đem hai bàn chân trắng nhỏ của Tử Ngai gác lên đùi mình.
Tay anh theo thói quen yêu thích, vuốt ve không ngừng chân Tử Ngai. Cô nhột nên giãy ra vài cái, Bối Nhuận Dư liếc mắt nhìn cái váy càng lúc càng hở cao, anh chỉ có thể cố gắng kéo nó xuống, che khuất đi vị trí đầy hấp dẫn chí mạng kia.
Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng:
- Lát nữa anh dẫn em đi ra ngoài ăn tối, đã lâu rồi chúng ta chưa ở riêng cùng nhau.
- Thật sao anh? Em muốn ăn kẹo bông gòn.
Tử Ngai nhìn thấy trên tivi giới thiệu rất hấp dẫn, giống hệt như bông mềm trong chăn gối, nhìn rất thích. Nghe thấy anh bảo sẽ dẫn đi ra ngoài ăn, khác nào được đi chơi giống Điền Điền, nên cô cực kỳ hào hứng.
Bối Nhuận Dư biết mình bận rộn quá nhiều công việc, vẫn chưa dẫn Tử Ngai đi du lịch nhiều chỗ, nên trong lòng có hơi áy náy với cô.
Anh kéo Tử Ngai ngồi dậy, chân của cô vẫn như cũ gác lên đùi anh, khoảng cách cả hai khít khao với nhau, anh tiến tới hôn nhẹ lên môi cô, một tay rảnh choàng qua ôm đỡ lấy eo nhỏ của cô.
- Lát dẫn em đi ăn món ngon, sau đó thì đi chợ đêm. Được không? Ở đó nhiều món còn ngon hơn kẹo bông gòn nữa.
- Được, được ạ.
Tử Ngai vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc. Vì quá phấn khích mà hai má ửng đỏ lên, Bối Nhuận Dư yêu thích bồng cô đặt thẳng lên bắp đùi săn chắc của mình, hai cánh tay dứt khoát ôm trọn cô vào lòng. Bờ môi lao tới nếm trọn vẹn cánh môi mềm mại của cô.
Bối Nhuận Dư gần đầy chỉ toàn hôn kiểu Pháp, cứ mỗi lần hôn đều khiến cho Tử Ngai dường như nghẹt thở sắp ngất đi. Phải cố sức dữ lắm Tử Ngai mới đánh lên vai anh và tách xa anh.
Thời gian đến chỗ hẹn ăn tối còn rất lâu, Bối Nhuận Dư muốn triết thời gian bằng cách giam Tử Ngai vào trong vòng tay của mình. Anh mạnh mẽ vừa hôn vừa vuốt vừa xoa năn khắp cơ thể của Tử Ngai, không chỗ nào là không đi qua.
Tử Ngai mặt đỏ vì xấu hổ. Cô vẫn còn chưa thích nghi lắm với cách thân mật của anh. Nhưng quả thực cô không hề có ý phản kháng, ngược lại trong lòng len lỏi một tia thích thích cách anh hành động.
Lần này Tử Ngai chủ động đáp trả anh. Bàn tay nhỏ vuốt ve lồng ngực rắn rỏi, ngón tay di chuyển hết vùng ngực rồi đi đến yết hầu của anh. Nó nhô ra rất lớn, tựa như khí thế của phái mạnh. Giây sau cô tìm đến mang tai của anh, nhẹ nhàng chạm lấy nó mà mò mẫn.
Không ngờ đấy là nơi nhạy cảm của Bối Nhuận Dư. Anh khẽ rên nhẹ một tiếng, tách liền khỏi cánh môi ngọt ngào của cô, ánh mắt đầy xúc động nhìn cô.
- Em cũng biết đùa quá nhỉ?
Bối Nhuận Dư không để cho Tử Ngai kịp phản ứng, anh bế vội cô vào phòng ngủ, xem ra khoảng thời gian từ bây giờ tới bảy giờ tối vẫn còn hơn một tiếng, anh sẽ cố gắng dùng hết tinh lực để "bắt nạt" cô trên giường.
- A... Mau thả em xuống....
Mặc kệ cho vợ yêu hú hét xin tha, Bối Nhuận Dư vẫn cứ ngó lơ hành sự. Lần này anh còn nhiệt tình hơn những lần trước. Ngay cả tiếng rên rỉ hay tiếng trêu ghẹo cũng rất to.
Trong lòng Bối Nhuận Dư tự tính toán, xem ra để cho Điền Điền đi chơi cùng Chu Ngọc My rất là đúng đắn. Bởi vì không có con trai ở nhà, nên anh mới có thể thoải mái cùng với vợ được.
Anh bắt đầu ngẫm nghĩ, đợi Điền Điền đi chơi với Chu Ngọc My về, anh sẽ tiếp tục để cho thằng bé sang nhà bà nội chơi, nhất định Chu Thái sẽ rất vui.
Dưới thân, Tử Ngai mềm nhũn không cử động nổi, giọng nói nghẹn ngào đáng thương. Bối Nhuận Dư vẫn tiếp tục động eo không ngừng nghỉ, tiếng nước ái muội tràn ngập cả căn phòng lớn.
Âm thanh truyền vào tai, Tử Ngai càng thấy xấu hổ nhiều hơn, cô cứ để cho anh muốn làm gì thì làm, còn mình thì chỉ bận lấy tay che mặt, cô nào dám nhìn thẳng cách anh vận động giữa khung trời sáng trưng vậy chứ.
Bối Nhuận Dư xấu xa lật cô từ nằm ngửa sang nằm úp, cánh mông tròn bị nhỏng lên cao, eo dường như bị anh đâm muốn gãy đôi. Cô khóc thút thít xin tha mãi vẫn không được.
Giận anh.... Cực kỳ giận anh....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.