Độc Tôn Tam Giới

Chương 1132: Giang Trần hiện thân 2




Bỗng nhiên nàng nhìn về phía lão đầu thần bí kia, nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng không biết tiền bối có địa vị gì, vãn bối cũng biết người mạnh mẽ ra sao. Vãn bối có thể làm tù binh của ngươi, thế nhưng xin tiền bối không nên làm tổn thương vãn bối. Người muốn vãn bối làm cái gì vãn bối cũng có thể ngoan ngoãn phối hợp, chỉ cầu tiền bối đừng giao vãn bối cho Uông Hàn. Nếu không cho dù chết vãn bối cũng không chịu nhục.
Trong giọng nói của Lăng Bích Nhi hiện lên vẻ kiên quyết.
Uông Hàn giận tím mặt, quát:
- Lăng Bích Nhi, tới lúc này ngươi còn dám giả bộ làm nữ thần với lão tử sao? Trước kia mọi người nâng ngươi lên, gọi ngươi là nữ nhân. Hiện tại ngươi là tù nhân, lão tử sẽ biến ngươi làm nữ nô.
Cầm Ma tông chủ bỗng nhiên nhíu mày hỏi:
- Uông Hàn, nữ tử này rất quen thuộc với Giang Trần sao? Bắt được nàng ta là Giang Trần nhất định sẽ hiện thân sao?
- Sư tôn, Giang Trần đối với tiện nhân này rất để bụng, đệ tử đoán nhất định hắn ta sẽ hiện thân.
- Được, vậy hãy để nàng ta đi theo chúng ta. Ngươi cũng không cần vội vã làm gì với nàng ta. Tất cả đợi tới sau khi bắt được Giang Trần rồi nói sau.
Mục tiêu hàng đầu của lão đầu này hiển nhiên là Giang Trần, nhìn thấy bộ dáng cho dù chết cũng không chịu nhục của Lăng Bích Nhi, hắn cũng lo lắng nữ tử này quyết liệt, vạn nhất tự sát sẽ không có gì áp chế được Giang Trần kia.
Vạn nhất tiểu tử này trốn đi, ở trong Vạn Tượng cực cảnh này quả thực không nhất định có thể tìm được tiểu tử đó.
Nói xong lão nhân này lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Lăng Bích Nhi nói:
- Tiểu cô nương, lão phu có một đống tuổi rồi, cũng không muốn ra tay tàn phá một tiểu cô nương như hoa như ngọc như ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi không phối hợp cho tốt, lão phu không ngại phá giới. Cho dù lão phu không dùng được ngươi, những người ngươi biết này, ta tin rằng bọn chúng sẽ không để ý mà cùng hầu hạ ngươi đâu.
Lão đầu này nói xong cười khặc khặc, vô cùng quái dị.
Lăng Bích Nhi nghe thấy vậy da đầu run lên, trong lòng miễn cưỡng trấn định lại, làm ra vẻ nhu thuận, sợ hãi.
- Tiền bối, ta chỉ cần không bị nhục mà thôi.
- Đi thôi.
Khuôn mặt lão đầu này trầm xuống, hờ hững vung tay lên, sau đó cả đám lại tiến về phía trước.
Trong vùng cực cảnh này, một đám người tiếp tục tìm kiếm, ven đường lại gặp được vài thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, tất cả đều bị Uông Kiếm Vũ không chút do dự giết chết.
Cảnh này càng khiến cho Lăng Bích Nhi giận dữ, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.
0 Uông Hàn, tại sao còn chưa gặp được Giang Trần?
Ngữ khí của lão đầu này bắt đầu có chút nôn nóng.
- Sư tôn, tiểu tử kia không phải là người thích tịch mịch. Đệ tử hoài nghi, hắn căn bản không ở trong nội cực cảnh mà đang ở ngoại cảnh cực cảnh.
Uông Hàn đem phỏng đoán trong lòng mình nói ra.
Lão đầu suy nghĩ một lát rồi vung tay nói:
- Đi tới ngoại cảnh cực cảnh.
Trong lòng Lăng Bích Nhi lo lắng, lại có chút khát vọng.
Trong lúc nhất thời tâm nàng loạn như ma. Nàng biết rõ, Giang Trần sư đệ hơn phân nửa ở trong ngoại cảnh cực cảnh. Mặt khác, Lăng Bích Nhi lo lắng đám người này sẽ gây bất lợi cho Giang Trần.
Lại nói nàng có mang theo vài phần tâm lý may mắn, hy vọng khi gặp được Giang Trần, có thể thông qua lực lượng cường đại của phù lật mà Thiều Âm tiền bối lưu lại, thoát khỏi sự đuổi giết của những người này.
Nếu như một mình đi, Lăng Bích Nhi nắm chắc sáu bảy thành.
Một khi hội họp với Giang Trần, muốn hai người cùng bỏ chạy, Lăng Bích Nhi tính đi tính lại, cảm thấy nhiều lắm hai người bọn nàng cũng chỉ có ba bốn thành nắm chắc mà thôi.
Nhưng mà mặc dù chỉ có nắm chắc ba bốn thành, Lăng Bích Nhi cũng nguyện ý đi thử.
Nàng biết rõ nếu như mình không đi, Giang Trần sư đệ sẽ bị đám người kia nhìn chằm chằm vào, phiền toái khi đó sẽ rất lớn. Người Thánh Kiếm cung còn dễ nói, lão giả thần bí kia chính là cường giả Hoàng cảnh, tất cả khó mà nói trước được.
Đừng nói là Giang Trần có ân cứu mạng phụ thân Lăng Bích Nhi nàng, cho dù không có Lăng Bích Nhi cũng không chút do dự làm ra lựa chọn như vậy.
Bởi vì Lăng Bích Nhi đã lớn như vậy mà đây là một nam tử đầu tiên đi vào trong lòng nàng, cũng khiến cho nàng tiếp nhận hoàn toàn.
Trong lòng Lăng Bích Nhi, cho dù là bản thân nàng chịu chết, nàng cũng không muốn nhìn thấy Giang Trần có vấn đề gì.
Chiến đấu bên cạnh hồ nước đã càng ngày càng yếu, chiến đấu đã kéo dài được ba thời thần, hai người đã tới tình trạng kiệt sức, tiếp cận với hấp hối.
Nhưng mà cho dù vậy Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia vẫn không chịu buông tha cho đối thủ của mình, đem thủ đoạn và thần thông của mình không ngừng đánh ra.
Đánh tới khí thế ngất trời, lưỡng bại câu thương.
Cuối cùng, hai người càng lúc càng điên cuồng dùng tới tuyệt chiêu ẩn dấu.
Phanh phanh...
Thân thể hai người ngã sấp xuống cát vàng, tạo thành một cái rãnh dài, giống như một cái rãnh sâu trên một con ruộng, nhìn qua vô cùng bắt mắt.
Hai người đồng thời phun ra một búng máu, hai mắt đều đỏ rực giống như trâu đực, giãy dụa muốn đứng lên. Hiển nhiên vừa rồi ngạnh kháng một lần khiến cho hai người đều nguyên khí đại thương.
- Lâm Hải, tên điên nhà ngươi, nếu như cứ đấu vậy thì chúng ta sẽ phải chết ở nơi này.
Quân Mặc Bạch chửi ầm lên.
Lâm Hải cả giận nói:
- Tiểu tử ngươi không chết, lão tử sao có thể chết được? Ta là tên điên? Chẳng lẽ một mình ta chiến đấu với ta sao? Ngươi không phải tên điên sao?
Quân Mặc Bạch thở dài nói:
- Vạn nhất hiện tại có một người tới, hai chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn.
- Đó cũng là đáng đời ngươi.
Lâm Hải cố lấy sức giãy dụa, nắm lệnh kỳ trong tay còn muốn tiếp tục khua, muốn đánh một kích cuối cùng về phía Quân Mặc Bạch.
Sắc mặt Quân Mặc Bạch đại biến, nói:
- Tiên điên, ngươi thực sự muốn chết sao?
Lâm Hải nhe răng cười nói:
- Ngươi không chết làm sao lão tử có thể độc chiếm truyền thừa của Phi Vũ đại đế được cơ chứ?
Quân Mặc Bạch đang muốn mở miệng, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau lưng Lâm Hải, giống như nhìn thấy một chuyện khó có thể xảy ra nhất trên Thần Uyên đại lục này.
Lâm Hải cười lạnh một tiếng:
- Tiểu tử, đừng có chơi đùa chiêu này. Muốn làm phân tán sự chú ý của lão tử sao? Ngươi muốn đánh lén lão tử? Chiêu này xưa rồi.
Hiển nhiên Lâm Hải căn bản không tin phía sau mình có thứ gì đó.
Nhưng mà Lâm Hải chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Là tiếng bước chân vô cùng chậm rãi.
Lần này Lâm Hải sợ, hắn vừa nghiêng đầu lại lập tức nhìn thấy một người trẻ tuổi. Người này đang như cười như không nhìn về phía hai người bọn họ.
- Giang Trần... Giang Trần?
Llama Hải giật mình, lại nhìn về phía Quân Mặc Bạch, hiển nhiên trong lúc nhất thời hắn cũng không rõ ràng quan hệ của hai người này ra sao.
Hắn không biết Giang Trần này liệu có phải lại là một tên nằm vùng của Cửu Dương Thiên Tông hay không. Dù sao thế giới này thật thật giả giả, trước khi thân phận chưa bị vạch trần, ai cũng không thể nói rõ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.