Độc Tôn Tam Giới

Chương 1830: Khiêu khích là một việc làm cần có kỹ thuật




- Tiểu tử, ta thấy ngươi điên rồi. Đồ mà Vẫn Thiên hội chúng ta nuốt vào, còn chưa có thói quen lại nhổ ra ngoài. Huống hồ, tên đồng bọn của các ngươi xúc phạm quy củ của Vẫn Thiên hội chúng ta, chết chưa hết tội. Đừng nói là năm ức vạn Thánh linh thạch, cho dù có mười ức, hai mươi ức, cũng không đủ để chuộc lại lỗi lầm của hắn.
Kha trưởng lão nói.
- Kha trưởng lão, tuy rằng ta không biết ngươi lấy tự tin từ đâu. Nhưng mà có chuyện ta cũng muốn cho ngươi biết một chút. Kỳ thực ta đã sớm biết ngươi sẽ không giao người như vậy. Năm ức vạn kia, bất quá chỉ là ta cố ý bảo hắn đưa cho ngươi mà thôi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Kha trưởng lão sững sờ, lập tức cười lớn:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy lão phu sẽ tin sao? Ngươi nói như vậy là muốn làm lòng ngươi đỡ xót hơn thôi đúng không? Hahahaha....
Giang Trần dùng ánh mắt nhìn kẻ ngây ngốc nhìn qua Kha trưởng lão, lại nói:
- Ngươi không nuốt linh thạch của chúng ta, làm sao chúng ta có cơ hội phù hợp để trở mặt cơ chứ?
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Kha trưởng lão sững sờ, ngay cả bản thân Vô Song đại đế cũng thất thần. Mà Long Tiểu Huyền thì dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Giang Trần.
Bọn họ đều nhìn ra, dường như Giang Trần quả thực không nói đùa.
Long Tiểu Huyền không khỏi cười rộ lên:
- Tốt. Ta đang nói tại sao ngươi lại bỗng nhiên tốt tính như vậy. Hóa ra tiểu tử nhà ngươi còn âm hiểm hơn ta a.
Phương thức bới móc của Long Tiểu Huyền quá mức lộ liễu, mà phương phức của Giang Trần lại tương đối có kỹ thuật hơn. Tìm người gây phiền toái, có lấy cơ hợp lý hay không cũng là chuyện vô cùng quan trọng.
Dù sau đó có náo loạn lớn, có cái cớ như vậy, nhất định sẽ chiếm ưu thế.
Kha trưởng lão đang dương dương đắc ý, lúc này biểu lộ trên mặt ngưng trọng. Hắn ý thức được dường như mình đã bị đối phương tính toán.
Tuy rằng Kha trưởng lão cảm thấy loại tính toán này dường như Vẫn Thiên hội không cần để ý. Nhưng mà loại tính toán này, không thể nghi ngờ là phương thức khiến cho hắn cảm thấy mất mặt. Bởi vì hắn đã thua trên phương diện mặt mũi, mưu kế.
Kha trưởng lão thở hổn hển, giận tím mặt:
- Lên cho ta, diệt bọn chúng.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Mạch lão ca, cũng không phải là chúng ta muốn bắt nạt người khác, mà người khác muốn bắt nạt chúng ta nh a.
Vô Song đại đế cũng không phải là người tốt tính gì, thấy Vẫn Thiên hội không biết xấu hổ như vậy, vô cớ giam bằng hữu Lưu Chấn, hôm nay nhận tiền chuộc còn không thả người.
Quan trọng nhất chính là, hiện tại trên cơ bản Vô Song đại đế nghe theo Giang Trần.
Giang Trần đã nói như vậy có nghĩa là càng náo loạn lớn càng tốt.
Vô Song đại đế nếu như toàn lực ra tay, trên cơ bản sẽ không có chỗ trống cho Giang Trần và Long Tiểu Huyền phát huy. Nhưng mà lần này Vô Song đại đế cũng rất khách khí, ánh mắt chỉ lạnh nhạt tập trung vào trên người Kha trưởng lão.
Về phần những người khác hắn căn bản không thèm nhìn.
Bởi vì hắn nhìn ra được, người khác đối với Long Tiểu Huyền và Giang Trần mà nói, cho dù quần ẩu cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Bất kể là Giang Trần hay là Long Tiểu Huyền đều là yêu nghiệt, ai cũng có thể vượt cấp khiêu chiến.
Kha trưởng lão mới đầu còn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, đột nhiên lại cảm thấy toàn thân run rẩy, sau khi hắn phát hiện ra mình bị ánh mắt của Vô Song đại đế tập trung, khiến cho không thể nhúc nhích, lúc này hắn mới bối rối.
Cũng không phải ánh mắt này ẩn chứa lực lượng định thân, mà đạo ánh mắt này ẩn chứa uy năng thâm bất khả trắc, làm cho thần thức hắn thiếu chút nữa nứt vỡ.
Loại tình huống này hắn rất rõ, chỉ cần mình hơi động đậy một chút, bước tiếp theo nhất định sẽ gặp phải một kích trí mạng.
Vô Song đại đế cười nhạt một tiếng:
- Ngươi nên nghe lời một chút. Lão phu tuy rằng khinh thường động thủ với ngươi. Thế nhưng ngươi lại bức bách lão phu, như vậy cũng đừng trách ta không nói trước. Khi đó lão phu cũng chỉ có thể khiến cho ngươi bớt đau đớn mà thôi.
Toàn thân Kha trưởng lão run lên, hắn phát hiện ra mỗi một chữ mỗi một câu của đối phương đều nặng như ngàn quân. Không ngừng ép hắn, làm cho áp lực toàn thân hắn không ngừng gia tăng.
- Ngươi...
Kha trưởng lão run run nói:
- Ngươi... Các ngươi rốt cuộc có địa vị gì?
Vô Song đại đế ung dung cười nói:
- Hiện tại mới nghĩ tới việc hỏi điều này, không phải đã quá muộn rồi sao?
Phanh Phanh phanh.
Lúc này đằng sao là một mảnh chiến trường nóng bỏng. Kỳ thực Giang Trần cũng không có quá mức chú tâm. Chỉ là đơn giản làm nóng người một chút mà thôi. Ngược lại, Long Tiểu Huyền, mặc dù không có biến hóa ra Chân Long chi thân, thế nhưng thân là huyết mạch Chân long, cho dù là dùng phương thức vận lộn đơn giản nhất, sức chiến đấu cũng cực kỳ uy mãnh.
Giờ phút này Long Tiểu Huyền đang dùng phương thức vận lộn đơn thuần.
Vận dụng lực lượng huyết mạch, pháp thân có thể rắn chắc như sắt đá. Bất kể là tiến công hay là phòng ngự, đều tuyệt đối có thể nghiền nát cường giả Hoàng cảnh sơ giai.
Cho dù đối mặt với Hoàng cảnh trung giia, hắn cũng hoàn toàn có thể lấy cứng chọi cứng, thậm chí còn có thể chiếm thế thượng phong.
Về phần dưới Hoàng cảnh trung giai, tuyệt đối là tồn tại nghiền nát tất cả.
Giờ phút này hắn đang thỏa thích nghiền nát đám cao tầng của Vẫn Thiên hội.
Nhắc tới cao tầng Vẫn Thiên hội, kỳ thực thực lực không kém. Huống chi còn có rất nhiều võ giả cấp bậc thấp lẫn lộn.
Chỉ là võ giả thực lực hơi thấp một chút, ngay cả tư cách gia nhập vòng chiến cũng không có. Một khi tới gần bị long cương đáng sợ của Long Tiểu Huyền bức ra bên ngoài.
Tu vi hơn yếu một chút, bị Long cương chấn động, miệng phun ra máu tại chỗ.
Bởi như vậy Giang Trần cũng chỉ có ra vẻ đánh đấm cho có chút khí thế. Thực lực một thân căn bản không có không gian phát huy.
Giang Trần cũng mừng rỡ, không phải là hắn không có thực lực chiến đấu. Mà hắn cảm thấy, có thể không sử dụng thực lực của mình thì không nên sử dụng. Tránh bị người ta nhìn ra mánh khóe.
Long Tiểu Huyền đã thiện chiến như vậy, vậy để cho Long Tiểu Huyền ra sức nhiều hơn một chút. Dù sao gia hỏa hiếu chiến này nghẹn khuất đã lâu.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, Kha trưởng lão kia ứa mồ hôi lạnh. Thính lực của hắn rất tốt, tự nhiên có thể phân biệt rõ tiếng kêu thảm thiết là từ miệng ai mà ra.
Nghe thấy những thanh âm này, không ngờ đều là những thanh âm mà hắn quen thuộc. Không thể nghi ngờ, những người kêu la thảm thiết chính là đồng đảng Vẫn Thiên hội của hắn. Về phần hai người trẻ tuổi kia lúc này đang giống như mãnh hổ tiến vào bầy cừu, đại sát tứ phương.
Tình cảnh này khiến cho trong lòng Kha trưởng lão rung động không thôi. Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, những tưởng miếng thịt béo tự dâng tới cửa lại là thứ khó nhằn như vậy.
Vốn cho là đối thủ, thế nhưng người ta ngay từ đầu đã định ăn tươi bọn họ.
Trong lúc nhất thời Kha trưởng lão hối hận, sợ hãi, đồng thời lại chờ đợi đám người hội chủ mau chóng trở về sớm hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.