Độc Tôn Tam Giới

Chương 2408: Giằng co (1)




- Tiểu tử này chẳng lẽ còn muốn đưa bản chủ vào chỗ chết hay sao? Hừ, thực lực của tiểu tử này quả thực không tệ, thế nhưng Thánh Nhất tông thượng cổ còn không giết được bổn đế. Bằng vào tiểu tử này sao? hắn có tài đức gì chứ?
Ngạo khí và lửa giận của ma chủ Thiên Ma đã tích lũy quá lâu, lúc này không nhịn được mà có xúc động muốn bạo phát.
Ma chủ Thiên Ma lúc này quả thực vô cùng giận dữ. Lần này kế hoạch lừa người của hắn quả thực có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Nhưng mà bởi vì sự tồn tại của thiếu niên nhân tộc này, mà kế hoạch của hắn ít nhất cũng bị phá hỏng một nửa. Thu rất nhiều ma bộc, thế nhưng trận chiến trước đó hắn cũng đã tổn thất thảm trọng.
Vốn, ma chủ Thiên Ma đã đoán ra được thần điểu Chu Tước đã tới chu kỳ cuối cùng của tính mạng. Mà ma thứ của ma chủ Thiên Ma hắn lại không ngừng khôi phục. Dưới tình huống không có biến cố ucownfg đại, tuy rằng trong thời gian ngắn hắn không có hy vọng quá lớn phá được phong ấn này. Thế nhưng chỉ cần thần điểu Chu Tước không còn, thánh địa Thánh Nhất tông thượng cổ này cuối cùng sẽ do ma chủ Thiên Ma hắn một tay che trời.
Bằng vào ma thức, hắn sẽ thao túng tất cả. Có thể khiến cho ngày càng có nhiều cường giả Nhân tộc đi tới cửa hơn.
Kế hoạch này của ma chủ Thiên Ma quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
Thế nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ tới, kế hoạch hoàn mỹ này cuối cùng lại giảm bớt, gặp trắc trở rất nhiều trên người một thiếu niên nhân tộc.
Nhìn qua, tiểu tử nhân tộc này có thực lực không tệ.
Thế nhưng dùng thực lực thái cổ Thiên Ma của ma chủ Thiên Ma, nếu như ở trạng thái đỉnh phong, tự nhiên sẽ không để một thiên tài trẻ tuổi nhân tộc vào trong mắt.
Thế nhưng mà hiện tại hắn bị phong ấn gây khó dễ. Gần như chỉ có thể thông qua ma thức làm một ít trò trống. pháp thân Thiên Ma căn bản không có cách nào thoát khốn.
Mà thiếu niên nhân tộc nọ cũng không biết dùng bí pháp gì, lại đem tám pho tượng đá cực lớn trước cung điện phục sinh. Chuyện này khiến cho trong lòng ma chủ Thiên Ma có chút lo lắng.
Với tư cách là Thái cổ Thiên Ma, Thiên Ma nhất tộc hắn có trực giác rất là cường đại.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, thiếu niên nhân tộc này sẽ gây ra phiền phức rất lớn cho hắn. Thậm chí sẽ uy hiếp an nguy của hắn.
Ngẫm lại, tám bức tượng cự nhân kia, từ bản năng ma chủ Thiên Ma đã cảm nhận được một loại uy hiếp.
- Thiếu niên nhân tộc này nếu như không diệt, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành họa lớn trong lòng bản chủ. Hắn không chịu rời khỏi đây, thần điểu Chu Tước kiêu ngạo như vậy không ngờ lại vui vẻ ở chung với hắn như thế. Tiểu tử này rốt cuộc có mị lực đặc thù gì?
Ma chủ Thiên ma không nghĩ ra, căn cứ vào Ma thức của hắn lý giải về Thần Uyên đại lục này. Nhân tộc có lẽ đã suy yếu tới tình trạng bạc nhược.
Nhìn đám Ma bộc lần này hắn thu là biết, cường giả đế cảnh ở cương vực nhân loại đã coi như là cường giả cao cấp nhất. Số mệnh nhân tộc đã lụn bại như vậy. Điều này cũng khiến cho ma chủ Thiên Ma đối với bên ngoài cực kỳ mơ ước, nóng lòng muốn thoát khỏi phong ấn, khôi phục tự do.
Theo hắn thấy, nếu như lần này ma tộc có thể ngóc đầu trở lại, dùng sự bạc nhược của nhân tộc hiện tại, ma tộc tuyệt đối có hy vọng rất lớn chiếm lĩnh khối cương vực này, nô dịch nhân loại.
Thế nhưng mà nhân tộc nhỏ yếu như vậy lại vẫn có thiên tài bực này, có thể nhìn thấu âm mưu của ma chủ Thiên Ma hắn, có thể khiến cho thần điểu Chu Tước lau mắt mà nhìn như vậy.
Ma chủ Thiên Ma biết rõ, loại tộc như nhân tộc, mặc dù có các loại khuyết điểm, thế nhưng lại vô cùng dẻo dai, mạnh mẽ. Mỗi một lần dưới tình huống gặp nguy cơ, chắc chắn trong nhân tộc sẽ có không ít thiên tài xuất hiện.
Loại tộc này vô cùng mạnh mẽ, ương ngạnh, ma chủ Thiên Ma đã hiểu rất rõ, rất rõ điều này.
- Nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này. Một tiểu tử miệng còn hôi sửa, muốn phá hư kế hoạc của bản chủ sao? Tuyệt đối không thể.
Ma chủ Thiên Ma hiển nhiên không muốn thấy loại chuyện thế này xảy ra.
Chỉ là hiện tại trong lúc nhất thời ba khắc hắn cũng không tìm ra được biện pháp tốt hơn. Phái người công kích, biện pháp này trước đó đã dùng qua, căn bản là lao vào chỗ chết.
Những ma bộc mà hắn phái ra, lại bị người ta dễ dàng nghiền nát.
Đây cũng là nguyên nhân mà ma chủ Thiên Ma vô cùng lo lắng, thiếu niên nhân tộc nọ nếu như khống chế chiến lực đáng sợ như vậy, như vậy cho dù ma chủ Thiên Ma hắn khôi phục thực lực đỉnh phong lúc trước chỉ sợ cũng khó mà đối phó được..
...
Ma chủ Thiên Ma vô cùng lo lắng, kỳ thực trong lòng Giang Trần hiện tại cũng vô cùng lo lắng. Hắn đi tới Trầm Hương cốc này lâu như vậy rồi, trong lúc vô tình lai phá vỡ âm mưu của ma chủ Thiên ma. Chuyện này khiến cho trong lòng Giang Trần hiện tại vô cùng gấp gáp.
Nếu như bây giờ phủi tay rời đi, đối với hắn mà nói, rất dễ. Thế nhưng lần này đi, tùy ý để thế cục ở nơi này phát triển. Nói không chừng không lâu sau, ma chủ Thiên Ma đã có thể thoát khỏi phong ấn, gây tai họa cho cương vực nhân loại.
Việc này hắn không muốn quản cũng phải quản bằng được.
Hiện tại hắn vô cùng gấp gáp. Huyền ảo của trận pháp Thánh Nhất tông này hắn đã tìm hiểu không sai biệt lắm rồi. Thế nhưng mà muốn tăng lên cấp độ của trận pháp này, muốn khôi phục lại uy lực vốn có của nó. Thậm chí là uy lực viễn siêu trước đó, tiêu hao số lượng tài nguyên là một con số thiên văn a.
Tuy rằng trên người Giang Trần có tài phú kinh người, nhưng mà hắn không thể nào xuất ra được số tài nguyên kinh người như vậy.
Loại tài nguyên này có lẽ ở thời thượng cổ không coi vào đâu. Thế nhưng mà ở thời đại hiện tại, muốn gom góp ra những tài nguyên này, độ khó quả thực không phải là lớn bình thường.
Trở lại đỉnh núi đối diện với cung điện, Giang Trần cũng có chút tiến thoái lưỡng nan.
Thần điểu Chu Tước thấy Giang Trần như vậy cũng khuyên nhủ:
- Giang Trần, Thánh Nhất tông thượng cổ lưu lại trận pháp này, nhất định có lưu lại tài nguyên như vậy. Thánh Nhất tông thượng cổ, phú khả địch quốc. Nếu nói bọn họ không có để lại tài nguyên cần thiết để vận hành trận pháp, vậy hiển nhiên khó mà nói qua được. Có lẽ thánh địa Thánh Nhất tông này còn có bí mật mà chúng ta chưa tìm kiếm được?
Thần điểu Chu Tước biết rõ, hiện tại thiếu niên nhân tộc này chính là hy vọng duy nhất của nó.
Nếu như thiếu niên nhân tộc này đánh mất ý chí chiến đấu, như vậy cả đời nó sẽ không có hy vọng rời khỏi nơi này.
Phải biết rằng thời gian của nó đã không còn nhiều lắm. Cho nên tâm lý của nó trên thực tế so với Giang Trần còn lo lắng hơn nhiều.
Ngược lại với nó, Đại thạch của cự thạch nhất tộc kia lại tùy tiện nói:
- Ân công, Ma tộc kia không có ba đầu sáu tay, không cần phải lo lắng. Hắn dám trốn ra thì cứ để hắn cho mấy huynh đệ chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.