Độc Tôn Tam Giới

Chương 3177: Dấu vết để lại




Giang Trần hỏi:
- Ngài đã tới hiện trường chưa?
- Đi qua, bất quá không có thu hoạch gì, cũng không có manh mối gì.
Yến Vạn Quân chán nản thở dài.
Giang Trần nói với Hoàng Nhi:
- Chúng ta lại đi dò xét thoáng một phát, nhìn xem có thể tìm được đầu mối gì hay không.
Hoàng Nhi tự nhiên sẽ không phản đối, gật đầu nói:
- Tốt!
- Ta cũng đi.
Yến Thanh Tang xung phong nhận việc.
- Lão phu cũng đi.
Yến Vạn Quân đi rất nhiều lần, lại không có tìm được đầu mối gì, nhưng mà hắn cảm thấy, Giang Trần xuất mã, có lẽ có thể tìm được cái gì, cũng nói không chừng.
Dù sao, người trẻ tuổi này, rất am hiểu sáng tạo kỳ tích.
Đoàn người Giang Trần ly khai Thánh Địa, không bao lâu, liền đi tới tổng bộ Yến gia. Giờ phút này, tổng bộ Yến gia đã thành phế tích.
Xa xa nhìn lại, phiến phế tích kia lộ ra cực kỳ tiêu điều, trong tường đổ ngói vỡ, đã bắt đầu mọc ra hoa cỏ dại.
Hiển nhiên, thời gian dài như vậy, nơi đây đã triệt để hoang vu.
Giang Trần xa xa nhìn lại, trong lòng cũng cảm khái. Năm đó, Yến gia chính là thế lực nhất lưu của Vĩnh Hằng Thánh Địa, trang viên kia, còn xa hoa hơn một tông môn đỉnh cấp.
Mà bây giờ, lại triệt để thành phế tích, hết thảy phồn hoa, đã tan thành mây khói.
Yến Vạn Quân lần nữa về đến di chỉ của gia tộc, cảm xúc đau thương lại bao phủ trong lòng. Thuấn lão thì đi theo bên người Yến Vạn Quân.
Thầy trò Thuấn lão và Sở Tinh Hán tụ họp, cũng có một phen vui sướng. Nhưng mà loại vui sướng này, cũng bị tình cảnh trước mắt hòa tan.
Sở Tinh Hán đối với Yến gia, ngược lại không có bao nhiêu cảm giác, thậm chí trong trí nhớ của hắn, Yến gia bắt đi sư tôn, hắn còn coi Yến gia là địch nhân lớn nhất.
Cho nên, giờ phút này hắn là không có cảm giác nhất, chỉ là thấy thần sắc của mọi người nghiêm túc và trang trọng như vậy, tâm tình của hắn cũng bất tri bất giác chịu ảnh hưởng.
Tất cả mọi người không nói gì, ở trong phế tích, chậm rãi đi lại.
Hoàng Nhi chứng kiến phế tích, mới đầu cảm xúc còn ổn định, nhưng mà không ngừng xâm nhập, chứng kiến những thân thể tàn phá bốn phía,… những người này, có lẽ một năm trước, hai năm trước, vẫn là người sống sờ sờ, nhưng bây giờ, đã thành bạch cốt rồi.
Trong nội tâm nàng khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Dù sao, tuy Yến gia bức bách nàng, nhưng toàn bộ Yến gia, đến cùng vẫn có người có thiện ý với nàng, đối với nàng có đồng tình.
Những người này, xưa nay đối với nàng cũng không tệ.
Yến Thanh Tang thì nghiến răng nghiến lợi, lầm bầm chửi bới, hiển nhiên, trong lòng hắn cũng rất phẫn nộ. Mặc dù hắn chán ghét gia tộc, nhưng không có nghĩa là sau khi gia tộc bị diệt, hắn sẽ không thương tâm phẫn nộ.
Bỗng nhiên, Yến Thanh Tang đứng trước một đống bạch cốt, khom lưng, nhặt lên một sợi dây chuyền.
- Đây là sợi dây chuyền của Chân Hòe ca, hắn...
Ngữ khí của Yến Thanh Tang cực kỳ thương cảm. Bình tĩnh mà xem xét, toàn bộ trẻ tuổi của Yến gia, người hắn bội phục duy nhất, là Yến Chân Hòe.
Mà xưa nay Yến Chân Hòe đối với hắn cũng rất tốt, không như đám người Yến Kim Nam, không có việc gì liền nhằm vào hắn.
Cho nên, Yến Thanh Tang đối với Yến Chân Hòe vẫn ôm lấy kính ý. Hôm nay nhìn thấy sợi dây chuyền của Yến Chân Hòe, còn treo ở trên cổ thi cốt.
Nói cách khác, Yến Chân Hòe không có may mắn thoát khỏi. Nghĩ tới đây, Yến Thanh Tang càng thương tâm không thôi.
Đối với Yến Chân Hòe, Giang Trần là có hảo cảm, giờ phút này thấy hắn cũng hóa thành bạch cốt, trong lòng cũng có chút thổn thức.
Ở trên phế tích đi một vòng lại một vòng, lông mày của Giang Trần càng nhăn càng sâu. Hắn đi ra bên ngoài trang viên, nghiêm túc điều tra.
Hồi lâu, nét mặt của hắn càng ngưng trọng, nhìn Yến Vạn Quân nói:
- Vạn Quân trưởng lão, không biết ngài nhìn ra cái gì không?
- Nhìn ra cái gì?
Yến Vạn Quân trầm giọng hỏi.
- Toàn bộ trang viên, đã từng bị cấm chế cường đại phong tỏa. Bên ngoài trang viên, còn có dấu vết phong tỏa. Nói cách khác, rất có thể, hung thủ của thảm án diệt môn, nhân số không nhiều. Thậm chí rất ít.
- A?
Yến Vạn Quân nhận thức trận pháp cấm chế, trình độ tự nhiên không bằng Giang Trần.
- Dùng ngươi đoán, hung thủ đại khái có mấy người?
Yến Vạn Quân nhịn không được hỏi.
- Bốn năm người, tuyệt đối sẽ không vượt qua năm. Từ thủ pháp giết người, là bốn cái. Nhưng có một thủ pháp tương đối cao minh, bất quá ra tay lại không nhiều.
Giang Trần điều tra lâu như vậy, cũng không phải không có thu hoạch.
- Ngươi làm sao thấy được?
Thuấn lão lại hiếu kỳ, người trẻ tuổi này, từ lần thứ nhất hắn bắt đầu chú ý, tựa hồ một mực sáng tạo kỳ tích.
Nói thật, bọn hắn cũng tới nơi này dò xét qua, nhưng muốn nói cách lâu như vậy, còn có thể tra ra dấu vết để lại gì, quả thực là có chút khó tin.
Thế nhưng mà, Giang Trần lại khẳng định nói hung thủ sẽ không vượt qua năm.
Đây quả thật để cho Thuấn lão cảm thấy giật mình, thậm chí Yến Vạn Quân cũng có chút kinh ngạc.
- Ta từ thủ pháp sát nhân, còn có thương thế của những di hài kia, xác định hung thủ chủ yếu có lẽ là bốn người. Còn có một, khả năng thân phận cao nhất, số lần ra tay cực nhỏ.
Tuy hiện tại di hài cơ hồ đã thành bạch cốt, nhưng Giang Trần vẫn tra ra không ít đồ vật.
- Hung thủ còn lưu lại đầu mối gì không? Nói thí dụ như, lai lịch? Thân phận?
Giang Trần lắc đầu, trong nội tâm cười khổ không thôi. Cách lâu như vậy, những vật kia khẳng định là không thể nào lưu lại. Nếu như diệt môn vừa phát sinh, men theo khí tức, có lẽ có thể một đường tìm hiểu nguồn gốc, truy tra qua.
Hiện tại qua lâu như vậy, đầu mối gì cũng đã mất. Muốn từ hiện trường tìm ra lai lịch của hung thủ, trừ khi đối phương để lại lỗ thủng gì, nếu không căn bản không có khả năng.
Giờ phút này, trong lòng Hoàng Nhi lại không đành lòng, thấp giọng nói:
- Gia gia, thi cốt đầy đất này, chúng ta hãy để cho bọn hắn nhập thổ vi an a?
Dù sao cũng là cùng một gia tộc, Hoàng Nhi tâm địa thiện lương, tuy ở trong những thi cốt này, rất nhiều người đã từng bức bách nàng, khó xử nàng, thậm chí là thủ phạm hại cha mẹ của nàng.
Thế nhưng mà, người chết như đèn tắt, Hoàng Nhi vẫn không đành lòng nhìn những người kia phơi thây hoang dã.
Yến Vạn Quân cũng không phản đối, đờ đẫn nói:
- Sớm nên để bọn hắn nhập thổ vi an rồi. Ta một mực không có làm như vậy, là muốn đợi Giang Trần trở lại, để cho hắn nhìn hiện trường một chút.
Giang Trần ngẫm nghĩ một lát, cũng thấy nên điều tra, đã điều tra không sai biệt lắm.
- Vậy thì nhập thổ vi an a.
Giang Trần gật đầu.
- Có cần chọn địa phương khác không?
Yến Thanh Tang hỏi.
- Được rồi, bọn hắn sinh là người của gia tộc, chết là quỷ của gia tộc. Hiện tại gia tộc bị diệt môn, liền mai táng ở trên di chỉ a. Dù sao tổ đường của gia tộc, cũng đã bị phá hủy. Hi vọng anh linh tổ đại của gia tộc, có thể nghỉ ngơi a.
Ngữ khí của Yến Vạn Quân vô cùng thương cảm.
Bọn hắn nói làm liền làm, lập tức bắt tay vào xử lý.
Đúng lúc này, thần thức của Giang Trần bỗng nhiên khẽ động, ánh mắt lợi hại, bắn về phía hư không:
- Người nào, lăn ra đây!
Thời điểm Giang Trần quát, liền ngăn Hoàng Nhi ở phía sau, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn qua phiến hư không kia, tràn ngập đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.