Độc Tôn Tam Giới

Chương 3228: Cản đường ăn cướp




Mấy gia hỏa này cách ăn mặc thoạt nhìn không phải cùng một đám người. Trong sáu người đầu, ít nhất phân thành ba đội nhân mã.
Hơn nữa ba đội nhân mã này, rõ ràng mơ hồ hình thành một liên minh, dường như có tính thống nhất vô cùng.
Nhưng mà bọn họ sắp xếp bẫy rập ở chỗ này, cũng không phải chuyên môn nhắm vào Giang Trần, mà là muốn chặn cướp tất cả thiên tài của các thánh địa trong này.
Người cầm đầu của sáu người này là một gã thiên tài của Bách Hoa thánh địa. Người này họ Tần tên là Tần Hựu, ở Bách Hoa thánh địa là thiên tài đỉnh cấp nằm trong top đầu, cơ hồ có thể ở trong đám người trẻ tuổi chen chân vào trong top ba.
Bên cạnh hắn có người trẻ tuổi có cách ăn mặc và trang sức không sai biệt hắn là bao. Người thiếu niên này có mái tóc cụt ngủn, nhìn qua đặc biệt khác người, là một dị loại trong đám người.
Bốn người còn lại thì phân biệt tới từ Đa Văn thánh địa và Tịch Diệt thánh địa.
Ba thánh địa này gần đây quan hệ đều vô cùng tốt, vụng trộm có loại quan hệ nửa đồng minh, quan hệ đi lại vô cùng gần gũi.
Mà ba đại thánh địa này, Bách Hoa thánh địa là người cầm đầu.
Lần này bọn họ tới đây, mục tiêu giống như Vĩnh Hằng thánh địa, cũng hướng về vị trí minh chủ mà tới. Nhất là Bách Hoa thánh địa, đối với vị trí minh chủ có thể nói là vô cùng khát khao.
Tần Hựu kia cũng thăm dò được Giang Trần đã tới gần bẫy rập của bọn họ, vốn tưởng rằng đây là một con cá lớn, trừ Thí Luyện hcaua ra, còn có thể hung hăng trả lại ngụm lửa giận cho Bách Hoa thánh địa.
Chỉ tiếc trước khi Giang Trần đi vào trong bẫy rập lại đột nhiên thay đổi phương hướng.
Chuyện này khiến cho bọn họ không thể không hoài nghi, đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là Giang Trần cố ý lảng tránh bọn họ?
- Tần Hựu sư huynh, trước kia chúng ta đã thăm dò được. Tối hôm qua Hốt Lôi của Đa Văn thánh địa chúng ta đã bị ngã ngựa trong tay tiểu tử Giang Trần này.
Người nói lời này chính là một thiên tài khác trong Bách Hoa thánh địa, một thân y phục màu xanh lá, giống như hòa vào làm một thể với hòn đảo một màu xanh ngắt này.
- Thì tính sao?
Tần Hựu lạnh lùng cười:
- Tiểu tử Hốt Lôi này hữu dũng vô mưu, căn bản không biết sâu cạn của địch nhân đã muốn đi trêu chọc người ta. Hắn bại, Tần mỗ không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào. Cho dù hắn không bại trong tay Giang Trần, gặp phải đối thủ cường hãn chính thức khác, nhất định cũng sẽ thua.
Thiên tài đỉnh cấp như Hốt Lôi trong miệng Tần Hựu dường như cũng không hơn gì cái này.
Khóe miệng tên thiên tài mặc y phục màu xanh của Đa Văn thần quốc giật giật, nhưng không có nói thêm gì nữa. Hiển nhiên, hắn đối với việc Tần Hựu hạ thấp sư huynh đệ trong Đa Văn thần quốc, trong lòng cũng cực kỳ cho là không đúng, không thoải mái.
Chỉ là hiện tại Bách Hoa thánh địa cường thế, lại là đồng minh có quan hệ vô cùng tốt với Đa Văn thánh địa, cho nên hắn mặc dù có bất mãn, cũng không tiện nói gì thêm.
Thiên tài của Tịch Diệt thánh địa lên tiếng:
- Giang Trần thực sự không tầm thường, nhưng mà một người không tầm thường, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Tên thiên tài mặc y phục màu xanh của Đa Văn thần quốc kia hiếu kỳ hỏi.
- Vì sao không phải là chuyện tốt?
- Ngươi thử nghĩ xem a. Giang Trần này thu thập Hốt Lôi, nhất định thanh danh càng lớn hơn a? Mọi người cũng càng thêm kiêng kỵ hắn đúng không?
- Đúng thế, nhắc tới Giang Trần này, quả thực không tồi. Ta cũng hoài nghi, thiên tài trẻ tuổi của thập đại thánh địa chúng ta liệu có người nào thực sự địch lại nổi hắn hay không?
- Có lẽ có, có lẽ không. Nhưng mà chuyện này cũng không có quan trọng. Có câu nói gọi là cỏ cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Giang Trần này càng làm náo động, lại càng không có bằng hữu. Nếu như tới cuối cùng, thực lực của hắn khiến cho đại đa số người cảnh giác, như vậy mọi người thử nghĩ xem, nếu như tất cả mọi người tập trung liên thủ lại chèn ép Giang Trần, hắn cho dù có mạnh mẽ tới đâu, thì có thể mạnh hơn nhiều người như vậy hay sao?
Không thể không nói, phân tích như vậy đã đánh trúng nhân tâm.
Ngay cả Tần Hựu cũng nở nụ cười nghiền ngẫm:
- Đinh sư đệ, ngươi giải thích không sai. Quả thực như thế, Giang Trần này cũng đừng quá kiêu ngạo. Bằng không thì một khi tất cả hợp lực tấn công, thời gian đó tuyệt đối sẽ không còn xa.
- Hừ, đừng nói là hợp nhau tấn công, chỉ bằng vào bẫy rập của chúng tôi, bố cục này, Giang Trần kia không phải cũng phải đi đường vòng sao? hắn làm như vậy là trong lòng e sợ.
Mấy gia hỏa này lầm bầm nói, thế nhưng đối với việc bắt Giang Trần cũng không có nắm chắc.
Giang Trần và Cam Trữ đi về phía tây một hồi, Giang Trần bỗng nhiên dừng lại, đứng lại ở chỗ một bụi gai, sau đó lại đi về một hướng.
Đi tới đi lui, dường như lần này lại quấn về hướng Bắc.
- Sư huynh, con đường này giống như lại quay lại phía Bắc a.
Cam Trữ có chút hoài nghi hỏi.
Giang Trần như có điều suy nghĩ, lại chăm chú cảm ứng một chút, bỗng nhiên hỏi:
- Ngươi có cảm thấy hay không, vùng này mùi Thương Tâm thụ tương đối sinh động hơn một chút. Mà Thương Tâm thụ chung quanh nơi này kỳ thực cũng không nhiều.
Cam Trữ khẽ giật mình hỏi:
- Ý sư huynh là?
- Ta hoài nghi, Ngô Du đi qua nơi này.
Giang Trần đưa ra phán đoán của bản thân.
- Ngô Du sư huynh đi ra nơi này.
Cam Trữ kia cũng kinh ngạc nói:
- Vậy hắn sẽ đi nơi nào? Đi tới phía bắc sao?
Nhìn qua con đường tràn ngập bụi gai, quanh co trước mắt, Cam Trữ nói.
Giang Trần đối với mỗi một chi tiết, đều quan sát vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận vô cùng.
- Cố gắng dẫn dắt sao?
Cam Trữ càng thêm giật mình.
- Chẳng lẽ Ngô Du sư huynh bị người khác chộp vào tay rồi sao?
- Vô cùng có khả năng.
Giang Trần gật đầu, bằng không mà nói, con đường này nhất định sẽ không có dấu vết con người nhiều như vậy.
Sức quan sát của Giang Trần, Cam Trữ còn xa mới có thể theo kịp.
- Vậy chúng ta đi theo tới đó? Hay là...
Cam Trữ có chút mơ hồ.
- Đương nhiên phải đi qua đó. Nhưng mà đi qua sẽ đi tới khu vực không yên ổn kia. Chúng ta cứ đi qua như vậy, tương đương là chui đầu vào trong cạm bẫy. bên kia chí ít có vài tên tu sĩ. Hơn nữa bọn họ rõ ràng có ý đồ muốn ám toán những người khác ở ven đường.
Giang Trần vô cùng nắm chắc.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Cam Trữ cảm thấy không biết nên làm gì. Vài tên tu sĩ, một khi quả thực xảy ra xung đột. Giang Trần sư huynh cho dù thần thông quảng đại, Cam Trữ lại lo lắng mình sẽ trở thành cản trở.
- Làm sao sao?
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Bọn họ tốn nhiều tâm tư muốn chiêu đãi chúng ta như vậy. Chúng ta cũng không thể để cho người ta thất vọng a. Ta định đi qua đó, nhưng không phải đi qua con đường mà bọn chúng thiết lập. Từ nơi này đi qua, chúng ta là đưa đồ ăn tới. Đổi lại địa phương khác, chúng ta đi xem, trên người mấy gia hỏa này có bao nhiêu Thí luyện châu.
Nghe Giang Trần nói như vậy, Cam Trữ mới có chút hiểu ra.
Vì sao Giang Trần lại không cần lấy Thí Luyện châu trong tay hắn. Hóa ra ngay từ đâu Giang Trần sư huynh đã có chủ ý, không định lấy Thí luyện châu từ trên người hắn.
Giang Trần sư huynh muốn đi càn quét, ăn cướp những Thí luyện châu trong tay người khác. Nhất là những đội ngũ tu sĩ muốn chặn đường người khác, chỉ sợ trên người những kẻ này Thí luyện châu nhiều hơn bình thường.
Nếu như có thể cướp đoạt từ trong tay đám người này, thi đấu thiên tài vòng này, đội ngũ nhỏ của bọn họ thực sự có hy vọng rất lớn nhận được thứ tự cao.
Đám người Tần Hựu vẫn mơ mơ màng màng, vẫn còn cảm thấy phiền não không thôi vì đám người Giang Trần không có tiến vào vòng vây của bọn hắn. Hoàn toàn không có ý thức được, bọn họ đã trở thành con mồi bị nhìn chằm chằm vào. Mà con mồi trước đó của bọn họ đã trở thành thợ săn sau lưng bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.