Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 211: Thiếu niên ngông cuồng, há lại sợ thất bại!




Sắc mặt Lưu Vân sốt ruột, chỉ vào cây thương trong tay Lâm Nhất nói, trong lúc nói đã bị lửa giận công tâm, lại phun ra mấy ngụm máu tươi nữa.
Rõ ràng một đập vừa nãy đã khiến hắn ta bị thương không nhẹ.
Lão giả hắc y nhìn về phía Lâm Nhất, trầm giọng nói: "Người trẻ tuổi, vậy là được rồi đó. Để lại Hàn Vân thương, ngươi và con ngựa hoang này của ngươi có thể đi rồi. Tục ngữ nói mãnh long không ức hiếp rắn nhỏ, Lưu gia độc bá ở Thanh Ninh thành này, cho dù ngươi có được thương thì cũng không ra khỏi được cánh rừng này đâu!"
"Vậy sao?"
Lâm Nhất lau sạch vết máu trên khóe miệng, khẽ nhướn mày, giữa mi tâm toát lên một sự tự tin rõ ràng.
Nếu không phải không rõ thực lực của lão giả thì một chưởng trước đó hắn tuyệt đối sẽ không chịu thiệt lớn như vậy.
Điều quan trọng hơn là, một chưởng này của lão giả hắc y dường như cũng không mạnh như trong tưởng tượng.
So với con Ma Diễm Hổ mà hắn gặp lần tước thì vẫn còn kém xa, không đáng nhắc đến, đó mới gọi là sự cường hãn chân chính.
"Đại Tần Đế Quốc, quả nhiên không đơn giản, một gia tộc biên thùy thành nhỏ lại có cường giả Tiên Thiên, quả nhiên ta đã chọn nhầm nơi rồi. Nào, để ta xem xem rốt cuộc lão mạnh thế nào!"
Lâm Nhất chuyển động trường thương trong tay, làm dấy lên một trận cuồng phong.
Cuồng phong trong lúc xao động mang theo cả sương lạnh, ngưng kết thành băng, gào thét lao tới.
Nhất thời, hàn mang bốn phía đại khởi, quấy nhiễu võ giả Lưu gia khiến cho họ đều phải lần lượt chật vật né tránh.
Hàn Vân thương trong tay Lưu Vân thì vận chuyển rất tốn sức, nhưng trong tay hắn lại nhẹ nhàng thoải mái.
Trong lòng lão giả hắc y chợt rớt lộp bộp rồi trầm xuống.
Quả nhiên không quá khác biệt so với quan sát của ông ta, lúc trước xem Lâm Nhất ra tay đã cảm thấy nội kình của hắn không đơn giản. Cũng không phải là Ngụy Tiên Thiên tầm thường, mạnh đến mức có chút thái quá, chắc chắn vẫn còn con bài chưa lật.
Loại người như vậy là khó đối phó nhất, cho dù có thắng đối phương thì cũng rất khó khăn.
Đe dọa bằng lời nói không thể khiến đối phương ngoan ngoãn nghe lời, tình hình thật sự có chút khó nhằn rồi.
"Không ra tay ư? Vậy ta đến đây!"
Lâm Nhất khẽ cười, coi như đã nhìn thấu tính cách thận trọng của lão giả. Cho dù là cảnh giới Tiên Thiên thì cũng không thể giành trước ra tay với hắn.
Nói là thận trọng, chứ đổi cách nói khác thì chính là năm tháng đã làm hao mòn ý chí chiến đấu, mất đi võ đạo chi tâm rồi!
Đeo hộp kiếm trên lưng, Lâm Nhất lăng không bay lên, giết tới bằng Hàn Vân thương.
Thình thịch!
Dựa vào uy năng của huyền khí trung phẩm Hàn Vân thương, Lâm Nhất giao thủ với lão giả hắc y vậy mà cũng không bị rơi vào thế hạ phong.
Mơ hồ thậm chí còn hơi chiếm ưu thế.
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ ý chí chiến đấu, hóa thành nhiệt huyết, cuộn trào khắp cơ thể, khiến hắn nhìn trông giống như một đóa hướng dương hướng về ánh mặt trời vậy, tỏ ra không chút kiêng nể gì.
Thiếu niên chính là phải có tinh thần tráng khí hiên ngang này, phải lòng mang nhiệt huyết, phải có sự tự tin giống như ánh mặt trời gay gắt chói chang đó.
Cho dù có bại thì cũng có gì phải ngại!
Thiếu niên ngông cuồng, há lại sợ thất bại!
Lão giả hắc y hoàn toàn không ngờ được, trên người Lâm Nhất lại có ý chí cường đại như vậy.
Thế tấn công hung mãnh, từng lớp từng lớn thi triển ra.
Ông ta thậm chí còn phát hiện ra Lâm Nhất không hề am hiểu thương pháp, nhưng cỗ ý chí chiến đấu này lại mạnh đến đáng sợ, hung hổ dọa người.
Thấy đối phương tấn công sắc bén không chút kiêng nể, ép ông ta từng bước lui về sau.
Trên mặt lão giả hắc y không khỏi lộ ra vẻ tức giận, lạnh lùng quát: "Ngươi xong chưa vậy!"
Oanh!
Dứt lời, uy lực Tiên Thiên trên người ông ta đột nhiên bạo phát. Một mạt quang mang cùng với thanh trường đao dày nặng hóa ra từ trong lòng bàn tay của ông ta nhất thời khiến uy phong tăng vọt.
Ầm ầm đánh tan khí thế nhờ vào huyền khí trung phẩm bạo phát ra của Lâm Nhất, quả thực là áp đảo.
Võ hồn!
Lâm Nhất nhìn thanh trường đao trong tay ông ta, ánh mắt nhất thời lóe lên tinh quang, nội kình Thuần Dương điên cuồng quán chú vào trong Hàn Vân thương.
Nhưng thanh thương này vẫn chưa ngăn cản được một đao nặng nề vung tới của lão giả hắc y, thì đã nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, sóng khí bốc lên, cổ thụ che trời trong phạm vi vài trăm mét toàn bộ bị quật ngã.
Đến khi bụi bặm tan hết, thì thấy khóe miệng Lâm Nhất tràn ra một tia máu, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm đi.
"Một đao này đúng là lợi hại thật".
Lâm Nhất nắm Hàn Vân thương nhìn tới, khẽ cười nói.
Lão giả hắc y hừ lạnh một tiếng, đang định tiến lên, nhưng ánh mắt thoáng nhìn mới kinh ngạc phát hiện ra.
Lâm Nhất bị ông ta đánh bay bằng một đao dưới chân đang dẵm lên một người, chính là Lưu Vân nửa sống nửa chết.
"Ngươi...!"
"Ha ha ha... cường giả Tiên Thiên quả thực không đơn giản, tại hạ thụ giáo rồi".
Nhân ảnh bay ngang, Lưu Vân bị Lâm Nhất đá ra như bao cát, bắn về phía lão giả hắc y.
Đến khi ông ta đón được Lưu Vân, rồi tìm kiếm thì Lâm Nhất sớm đã cưỡi Huyết Long Mã biến mất không chút tăm tích rồi.
Chỉ còn lại tiếng cười sang sảng của hắn là vẫn quanh quẩn trong rừng, khiến cho lão giả hắc y tức đến mức toàn thân run rẩy, không ngừng gào lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.