Huyết Vân Môn?
Trong lòng Lâm Nhất hơi dao động, đột nhiên nhớ đến lời nói của thiếu chủ Quang Minh Các trước khi phong ấn chưa mở ra.
Đối phương không hoàn toàn nói rõ ra, nhưng cũng ngầm ám thị rằng Huyết Vân Môn và Quang Minh Các đều mang theo huyền khí thượng phẩm đến là vì bảo khí!
Bảo khí là một bí bảo đẳng cấp hoàn toàn vượt qua huyền khí, uy lực cực kỳ khủng bố.
Là thứ có thể khiến cường giả cảnh giới Huyền Võ cũng phải kiêng kị.
Lẽ nào... Huyết Vân Môn có cùng mục đích với ta?
Chỉ qua vài lời nói của Diêm Thiên Thụy, Lâm Nhất cũng có thể phán đoán ra, tông môn này đã tìm kiếm truyền thừa Tử Diên Kiếm Thánh rất lâu rồi.
Hiểu biết về nó vượt xa người ngoài.
"Kiếm các ở vị trí nào?"
"Đi về hướng bắc chừng bảy tám mươi dặm là tới rồi, nhưng ta không dám bảo đảm, cấm chế giờ đã khôi phục lại hay chưa..."
Thấy thần sắc Lâm Nhất trở nên nghiêm trọng, đại hán áo vàng dè dặt lo sợ nói.
Cấm chế còn khôi phục lại được sao?
Lâm nhất có chút đăm chiêu, không biết bản thân có khả năng mở được cấm chế hay không.
"Lâm công tử, có thể thả ta ra được chưa?"
Phốc.
Dứt lời, đoản kiếm trong tay Lâm Nhất không chút báo hiệu trước cắm chặt vào trong lòng bàn tay hắn ta, ghim lên trên mặt đất.
"Tự cầu nguyện đi!"
Bình thản nói một câu, Lâm Nhất băng băng lao đi về phía bắc.
"Mau đưa thuốc giải cho ta!"
Đại hán áo vàng đau đớn kêu lên thảm thiết, mấy người phía sau hoảng hốt vội vàng chạy tới.
Âm thanh hoảng loạn phía sau từ từ biến mất, sắc mặt Lâm Nhất không chút gợn sóng.
Hắn đương nhiên không quan tâm đến sống chết của đại hán áo vàng, trước mắt chỉ lo lắng người của Huyết Vân môn sẽ đến trước một bước.
Sau hai canh giờ.
Một tòa kiếm các cao ngất hiện ra trong tầm nhìn của Lâm Nhất, kiếm uy cường đại cách vài dặm vẫn có thể cảm nhận được uy thế khủng bố.
Từ từ dừng lại, Lâm Nhất nheo mắt quan sát, trầm ngâm không nói.
Hiện tại, bên trong rất nhiều tông môn lớn mạnh đều lưu giữ kiếm các.
Kiếm các bình thường do trưởng lão tông môn xây dựng lên, chiếm vị trí tốt nhất trên núi, bên trong được cấu tạo thế nào hoàn toàn dựa vào sở thích.
Kiếm các trước mắt có lẽ đã từng là nơi tu luyện của vị trưởng lão nào đó.
Điểm nhẹ mũi chân, hắn chọn lấy một viên đá.
Lâm Nhất hành động khẽ khàng, đánh ra một quyền lên viên đá, trong tiếng ầm ầm nổ vang, viên đá bắn nhanh về phía kiếm các.
Ầm!
Bay cách kiếm các ngàn mét, viên đá mới bị kiếm các nghiền nát, hóa thành bụi nhỏ rơi xuống.
"Cũng may, kiếm uy coi như không quá mạnh, cấm chế có lẽ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục!"
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, nếu như cấm chế hoàn toàn khôi phục thì có chút phiền phức.
Ong ong ong!
Đột nhiên, hộp kiếm sau lưng không ngừng run lên, sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, đúng là nơi này rồi...
Kiếm các mà Huyết Vân Môn chọn lại thật sự chính là cửa vào truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh.
Xem ra ân oán giữa hắn và Huyết Vân Môn trong thời gian ngắn không thể giải quyết rồi.
Cứ vào trước đã.
Ít nhất hắn ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, nghĩ như thế, Lâm Nhất phủ lên kiếm uy, từng bước tiếp cận kiếm các.
Mặc dù cấm chế vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng uy áp của kiếm các vẫn vô cùng khủng bố.
Với tu vi Tiên Thiên tứ khiếu của Lâm Nhất, cảnh giới Tiên Thiên công pháp đỉnh phong viên mãn trong phạm vi mấy dặm cũng khiến hắn tốn mấy hơn nửa canh giờ.
Vào khoảnh khắc đẩy cửa, kiếm uy trên người đột nhiên nhẹ bẫng.
Quan sát xung quanh một lượt, trong đại sảnh khá trống trải, ở chính giữa có một đài bằng đá. Bên trên vách được khảm không ít Ngọc Giản, đều đang tản phát ra kiếm thế khủng bố.
Trên từng miếng Ngọc Giản đều có cấm chế đáng sợ, tùy tiện động vào sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn.
Ngoài ra, cũng không ai biết chắc được trong Ngọc Giản rốt cuộc có cái gì.
Có lẽ, chỉ là ghi chép lại một số điều lệ của tông môn, hoặc cũng có thể do thời gian mai một nên đã bị thiếu khuyết nội dung.
Cơ hội chân chính có thể đào được ngọc vô cùng xa vời.
"Cũng không biết Ngọc Giản trong tay ta có ghi chép cái gì nữa?"
Lâm Nhất nhớ đến liền mở ra miếng Ngọc Giản trong tay rồi dán lên trên trán.
Xôn xao!
Lập tức một cỗ khí tức khổng lồ xuất hiện trong đầu hắn, từng từ từng chữ giống như kiếm quang sắc bén, chói mắt cực kỳ, khiến người xem vô cùng đau đầu.
"Tông môn bí thuật, Đạn Chỉ Thần Kiếm..."
Chỉ nhìn rõ được tám chữ, Lâm Nhất đã không thể tiếp tục nhìn nữa, vội vàng bỏ Ngọc Giản ra.
Tin tức bàng bạc lập tức lại như thủy triều rút xuống, rời khỏi đầu hắn.
"Đạn Chỉ Thần Kiếm?"
Sắc mặt Lâm Nhất mừng rỡ, thứ mà miếng Ngọc Giản này ghi chép lại là một bộ bí thuật, còn có liên quan đến kiếm, lời to rồi!
Tạm thời không thể tu luyện là vì cảnh giới không đủ, không thể nhìn rõ được.
Nhưng chỉ cần Ngọc Giản vẫn trong tay thì sớm muộn gì cũng có cơ hội tu luyện, hắn lập tức cẩn thận cất vào trong túi Trữ Vật.
Tìm cửa vào trước đã, không thể nghi ngờ, người của Huyết Vân Môn chắc chắn đã vào trong từ chỗ này.
"Chỉ có một tầng sao?"
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời cao ngất đầy sao, chớp mắt nhìn giống như một giải ngân hà trên đỉnh đầu.
Thu hồi tầm mắt, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, nơi này có lẽ còn có huyền quan khác.
Lúc này vừa đến phía trước trụ đá ngay giữa trung tâm đại sảnh, bên trên đài đá có khắc hoa văn khá rườm rà, Lâm Nhất chưa từng học qua trận pháp nên không giải được.
"Có lẽ Huyết Vân Môn đã có chuẩn bị trước khi đến... Tông môn chắc chắn vì để giá phải hoa văn này mà đã mời thầy trận pháp cao minh tới".
Suy cho cùng đã nghĩ hơi đơn giản rồi, sắc mặt Lâm Nhất tỏ ra bất đắc dĩ.
Hắn dốt đặc cán mai về trận pháp, cho dù là hoa văn đơn giản nhất cũng không thể phá giải, huống chi còn là trận pháp phức tạp thế này trên trụ đá.
Cho dù có tiếc nuối thế nào, Lâm Nhất cũng hết cách, có thể đi đến đây đã là cố gắng hết sức rồi.
Ầm!
Nhưng đúng lúc Lâm Nhất sờ tay lên hoa văn thì hoa văn Tử Diên trên hộp kiếm lại phát sáng lên.
Tử Băng Diên Tước trên bề mặt hộp kiếm khẽ vỗ cánh, từng chút một đưa Lâm Nhất bay lên không trung.
Ngân hà trên bầu trời cao nhanh chóng xoay tròn, ngưng tụ ra một mạt tinh tuyền rực rỡ.
Dưới tình huống vẫn chưa phá giải được trận hoa văn, mật đạo trong kiếm các lại được mở ra.
Xôn xao!