Hai mắt Lâm Nhất lập tức trở nên sắc bén như kiếm, giữa chân mày lộ ra phong mang, hắn lạnh lùng quát lên một tiếng, có sát khí dâng trào.
Thật sự cho rằng hắn sợ bọn họ liên thủ à.
Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc, Lâm Nhất này muốn một đấu ba, dùng sức mạnh áp đảo đối phương. Không hổ là công tử Táng Hoa giết người chỉ với một kiếm, đến hiện tại rồi mà tính cách vẫn không thay đổi.
Cứ việc liên thủ, sợ các ngươi chắc!
Lâm Nhất đứng trên hộp đựng kiếm, quần áo không gió mà bay, lời nói khiến con ngươi ba người Trần Hạo, Triệu Kỳ và Mục Tu Hàn co lại, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Ba người họ đều là nhân vật có tiếng tăm ở khu vực Thương Long, đứng trên đỉnh chóp của Kim Tự Tháp, dù ở toàn bộ con đường thông thiên cũng có danh tiếng không nhỏ.
Mỗi người đều rất kiêu ngạo, tuy là một đội cùng tiến cùng lùi, nhưng thật sự chưa từng nghĩ đến việc liên thủ trấn áp Lâm Nhất. Một là, sâu trong lòng bọn họ đều không coi trọng Lâm Nhất cho lắm, thứ hai là sợ ảnh hưởng đến danh tiếng.
Không muốn sau khi rời khỏi khu vực Thương Long, ở cuối thiên lộ sẽ bị người của những khu vực khác trêu chọc.
Nhưng sau một hồi giao thủ, rõ ràng thực lực của Lâm Nhất không hề tầm thường, đặc biệt là cú đấm giết chết Phong Huyền Dực khi nãy, càng khiến người ta khiếp sợ vô cùng.
Nếu nói ba người không có ý định liên thủ chắc chắn là không thể nào, bây giờ kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Lâm Nhất rất khó giải quyết!
Công tử Táng Hoa chắc chắn không phải chỉ có tiếng không có miếng.
Bây giờ đối phương chọc rách lớp giấy mỏng này, ba người lập tức có ý đồ, trong con ngươi đằng đằng sát khí, chân nguyên cuồn cuộn trong cơ thể cũng đang cô đọng.
“Nếu tiểu tử này đã tự tìm đường chết thì cứ để cậu ta được như ý nguyện. Tự tìm đường chết, cũng không thể trách chúng ta ỷ đông hiếp yếu được, ngông cuồng là sẽ phải trả giá”, sắc mặt Mục Tu Hàn thay đổi, trong mắt có sát khí dâng trào, như đã có quyết tâm về một việc nào đó.
“Đánh nhanh thắng nhanh đi, một tên hề cứ nhảy tới nhảy lui cũng phiền phức lắm”, Triệu Kỳ lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, cất giọng lạnh như băng.
“Rất đúng ý ta”.
Trần Hạo tính tình khó chịu trước đó cũng cười gằn một tiếng, hờ hững nói.
Sau khi dứt lời, hắn ta là người ra tay đầu tiên, trên người bộc phát khí thế như băng giá, ý chí Hàn Băng dung hợp một cách hoàn mỹ với tu vi Thiên Phách tứ trọng của hắn ta, trên quảng trường Thương Long cổ xưa thoáng chốc tuyết trắng mịt mù, bông tuyết trong lúc tung bay cũng tản ra sát khí đáng sợ.
“Bát Hoang Băng Vân Phá!”
Sắc mặt Trần Hạo vô cùng lạnh lùng, hắn ta chậm rãi nói ra năm chữ lạnh như băng, sau đó tấn công về phía Lâm Nhất.
Ầm!
Trong lúc giơ tay, hàn khí vô tận xuất hiện, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ đánh xuống từ trên trời, trong lòng bàn tay khổng lồ này có ngưng tụ một con dấu cổ xưa. Con dấu phát ra ánh sáng chói mắt, tựa như trường tồn mãi mãi, còn mang theo cả hàn mang khiến người ta tuyệt vọng.
“Võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả!”