*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất hít sâu một hơi, cau chặt mày, điều này cũng vẫn rất khó.
"Nếu ngươi không đỡ được một chưởng này, chưa biết chừng sẽ mất mạng đó. Dù sao, cũng là cơ duyên bên trên Tạo Hóa, muốn lấy thì sao có thể là một chuyện dễ dàng được", trên gương mặt hiền lành của Giang Linh lần đầu lộ ra vẻ nghiêm trọng, nặng nề nói: "Đương nhiên, giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp. Nhận lấy thần quyết luyện thể rồi cút xéo là được!"
Đúng là chẳng chút khách sáo, cái tính cách khó chịu kia của Long linh quả nhiên là học từ vị chủ nhân này, học hết những cái tinh túy luôn rồi.
Lâm Nhất giương mắt nhìn sang thấy khóe mắt đối phương lộ ra đôi chút chế giễu.
Xem nhẹ ta hả?
E là không được rồi!
Trong lòng Lâm Nhất chợt toát ra một chút kiêu ngạo, trầm giọng nói: "Tiền bối cũng đừng khích ta, ta là một kiếm khách, tốn công đến đây, nào có đạo lý chùn bước. Một chưởng này, Lâm Nhất ta đỡ là được. Ta cũng muốn chứng kiến thử xem phong thái của Thương Long Chi Chủ, có đúng thật với tên tuổi hay không!"
Ta cũng muốn được nhìn thấy sự oai phong của Thương Long Chi Chủ, để xem có phải danh xứng với thực hay không!
Nghe thấy lời Lâm Nhất nói, trong mắt Thương Long Chi Chủ Giang Linh loé lên ánh sáng khác lạ, ông ta nhìn vào mắt Lâm Nhất, trong con ngươi sâu thẳm của đối phương chứa đựng chiến ý ngút trời.
Cùng với sự kiêu ngạo và không chịu phục tùng!
Giang Linh thoáng ngây người, dường như nhớ đến dáng vẻ của bản thân khi còn trẻ, sau đó chợt nở nụ cười. Vào thời thượng cổ, giai đoạn thịnh thế hoàng kim đó, biết bao nhiêu thiên tài cũng kiêu ngạo như thế, dám thách đấu với cao thủ thế hệ trước, cho dù danh tiếng của người đó có vang dội đến mức nào.
Đó chính là một chữ chiến, là một thời đại khiến người ta thấy tiếc nuối, thời đại kia có rất nhiều bạn cũ của ông ta. Đó là một thời đại khiến người ta dễ cảm thấy thương cảm, nhưng cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trao. Đối diện trước đại kiếp, dù là bạn hay thù cũng đều đứng cùng một chiến tuyến, chiến đấu không ngơi tay.
Mỗi khi đại kiếp đến sẽ luôn có anh hùng xuất hiện đông đảo… Còn bây giờ, nếu đại kiếp lại đến, sẽ còn có người ra mặt nữa không?
Giang Linh thoáng ngây người, một lát sau mới cười nói: “Thật thú vị, lão phu cảm thấy thích ngươi rồi đó. Nhưng nếu đã thử thách thì chắc chắn ta sẽ không nương tay, ngươi muốn nhìn thấy phong thái của Thương Long Chi Chủ là ta, thì ta sẽ cho ngươi được như ý”.
Oanh!
Vừa dứt lời, một uy áp cuồn cuộn đã nổ vang trên người ông ta, một cái đầu vô cùng đáng sợ lập tức bay lên từ sau lưng ông ta.
Đó là uy áp Thương Long!
Lúc này, trong mắt Lâm Nhất thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, hắn cũng nắm giữ uy lực Thương Long, hơn nữa còn dung hợp với kiếm uy của bản thân, nhưng so sánh với đối phương dường như vẫn có chênh lệch khá lớn.
Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn là Thương Long Chi Chủ này thật sự cố định cảnh giới ở Thiên Phách nhị trọng, còn chỉ là sơ kỳ, hoàn toàn thua xa tu vi Thiên Phách nhị trọng đại viên mãn đỉnh phong của hắn.
“Tiểu tử, đừng để phải cút thật đấy nhé!”
Giang Linh cười khẽ, sau đó đánh ra một chưởng, đầu Thương Long sau lưng ông ta lập tức xông tới.
Móng vuốt Thương Long!
Một tiếng quát vang lên, cái đầu rồng đang gào thét kia biến mất, diễn hoá thành vô số điện quang to lớn. Ngay sau đó, một cái vuốt rồng màu đen lao tới từ không trung, muốn bắt lấy Lâm Nhất.
Onh!
Vào khoảnh khắc long trảo xuất hiện, sắc mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi.
Hắn sợ hãi phát hiện, không gian này đã bị điện quang bao phủ, vuốt rồng đang vung tới cũng chậm rãi nắm lại, tựa như sức mạnh to lớn trong thiên địa đều đã bị động tác này điều khiển, bao phủ lên người Lâm Nhất.
“Không xong rồi!”
Con ngươi Lâm Nhất co lại, hắn sợ hãi phát hiện thân thể của hắn cũng đang không thể kiểm soát, bị vuốt rồng hút vào.
Ầm!
Tầm mắt của hắn bị điện quang vô tận che khuất, không gian này như có một vòng xoáy lôi đình khổng lồ đang liên tục hút hắn về phía vuốt rồng.
Lâm Nhất dốc hết sức vẫn không ngăn được sức mạnh to lớn này, cơ thể dần di chuyển về phía vuốt rồng.
“Đến đây!”
Trong lúc giằng co, bên tai Lâm Nhất đột nhiên vang lên tiếng hét to, sau đó, tiếng rồng gầm vang vọng xung quanh, chấn động không dứt.
Ầm!
Tiếng rồng ngầm lớn đến rung trời khiến khí huyết Lâm Nhất dao động, tim không ngừng đập thình thịch. Cổ họng chợt thấy vị ngọt, sau đó, hắn phun ra một ngụm máu tươi, chân nguyên hỗn loạn, khí thế trên người cũng xuất hiện rất nhiều sơ hở trong khoảnh khắc này.
Vụt!
Cơ thể hắn rời khỏi mặt đất, bay nhanh như chớp về phía vuốt rồng kia, không gian xung quanh không ngừng chèn ép, khiến xương trong người Lâm Nhất kêu lên rắc rắc.
Chết tiết!
Lâm Nhất rơi vào một vùng tối tăm, hắn biết rõ không gian này là do vuốt rồng đang chậm rãi khép lại.
Vào khoảnh khắc vuốt rồng khép lại hoàn toàn, cơ thể của Lâm Nhất cũng sẽ bị bóp vỡ, đây là tác dụng của việc được biển máu đúc lại.
Nếu không trải qua lần cường hoá này, khi tiếng rồng gầm vang lên thì thất khiếu của hắn đã chảy máu, vào khoảnh khắc bay lên trời cũng bị chèn ép đến mức vỡ xương.