*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng đó cũng chỉ là có khả năng mà thôi, mọi người cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết, vô số ánh mắt đồng thời nhìn về hướng này.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, quyền mang chứa đựng uy lực trăng ma của Vũ Hạo Thiên mang theo uy năng kinh khủng xuyên qua thiên địa, đánh về phía Lâm Nhất như sao băng xẹt qua chân trời.
Ầm!
Trong nháy mắt, tiếng nổ điếc tai vang lên, khí tinh nguyên trong không khí dường như đã bị đánh tan hết.
Oanh!
Trong lúc thiên địa rung động, có ma quang màu đen xuất hiện xé rách hư không. Làn sóng dao động như biến thành thực thể lan ra, tạo thành gió bão màu đen rung động lòng người trên quảng trường.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Những tiếng vỡ vụn thay nhau vang lên, những Đạo Đài lần lượt bị dư âm đánh đổ.
Dư âm và dị tượng đáng sợ khiến mọi người trợn mắt há mồm, nhất thời không biết phải miêu tả bằng những từ ngữ thế nào.
Ai thắng? Ai thua?
Mọi người đã lùi ra xa vẫn đang theo dõi với vẻ mặt căng thẳng, thấp thỏm lo âu, không dám chắc rốt cuộc Lâm Nhất có đỡ được hay không.
Vù!
Sau khi đánh ra một quyền, ánh mắt Vũ Hạo Thiên vô cùng nặng nề, hắn ta lùi lại, vẫn nhìn chằm chằm về phía Đạo Đạo vẫn có ma quang và long uy cuốn lấy nhau kia.
Một lúc lâu sau đó, ánh sáng dần tan đi, bóng người màu xanh như một ngọn núi ẩn hiện trong mây mù.
Vũ Hạo Thiên thầm thấy nặng nề, ma quang dần tan đi, bóng người kia cũng trở nên rõ ràng. Thánh giáp Thương Long trên người Lâm Nhất vẫn còn đang rực sáng, mái tóc dài tung bay, khuôn mặt anh tuấn tựa thần tiên cũng không hề lộ vẻ chật vật.
“Đỡ được rồi!”
Xung quanh xôn xao, bầu không khí trở nên sôi trào.
Không thể nào!
Vũ Hạo Thiên nhăn nhó, khó tin, hắn ta giận dữ quát to, nhanh chóng tấn công một lần nữa. Uy năng của găng tay thần ảnh lại bộc phát, Nguyệt Diệu Thần Quyền tựa như sao băng xuyên qua hư không, nhanh chóng lao về phía Lâm Nhất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên thánh giáp xuất hiện những gợn sóng, mỗi lần tấn công đều khiến mọi người tim đập thình thịch, nặng nề khó chịu.
Chỉ trong nháy mắt, Vũ Hạo Thiên đã đánh ra mấy chục quyền, bây giờ dù là ngọn núi ở ngay trước mặt hắn ta cũng sẽ bị uy lực mạnh mẽ kia đánh cho tan biến.
Nhưng Lâm Nhất lại không hề bị đánh ngã, hắn đỡ được toàn bộ quyền mang như không hề tồn tại.
“Chỉ có chút bản lĩnh thế này thôi à?’
Trong mắt Lâm Nhất có hàn mang loé lên, sát khí dâng trào.
Đối phương không hề hay biết hắn đã trải qua những gì, hắn đã chịu đựng kiếp Thiên Phách trước giờ chưa từng có trong biển máu vô biên. Mỗi một lôi kiếp đánh xuống đều có cả mấy chục đoá hoa Tinh Ma, mỗi lần lôi kiếp đánh vào người đều là cửu tử nhất sinh.
Đối phương sẽ không bao giờ tưởng tượng được sự đau đớn và số kiếp mà hắn phải chịu vì thánh giáp Thương Long này.
Một cái găng tay sao có thể đánh vỡ nó dễ dàng như thế được.
Lâm Nhất vẫn luôn phòng ngự bị động cuối cùng cũng ra tay, hắn nhanh chóng đánh một phát vào ngực đối phương.
Bốp!
Thân thể mạnh mẽ của Vũ Hạo Thiên bắn ra ngoài như một viên đạn đại bạc, hắn ta liên tục phun máu tươi.
“Đây chỉ mới là bắt đầu thôi!”
Lâm Nhất xuất hiện trước mặt Vũ Hạo Thiên đang bay ngược lại trên không trung như tốc biến, trong nháy mắt, những cú đấm mang theo kim quang chói mắt liên tục đánh lên người đối phương.
Bát Vân Kiến Nhật!
Tử Khí Đông Lai!
Triêu Dương Như Hoả!
Lâm Nhất đánh ra ba quyền, Kim Sí Thần Nhân sau lưng rực sáng, ba thánh ấn như ngôi sao đồng thời xuất hiện.
Khi ba dấu ấn đồng thời xuất hiện, trên người Kim Sí Thần Nhân cao hơn trăm trượng tản ra uy áp đáng sợ, trong con ngươi sâu thẳm có thần quang rực sáng.
Tam ấn hợp nhất, Thần Dương Diệt Thế!
Đôi cánh khổng lồ của Kim Sí Thần Nhân mở rộng, mỗi một cái lông vũ đều phát ra kim quang chói mắt, nó rất rực rỡ, tất cả ánh sáng trong thiên địa đều tập trung vào nó, còn những nơi khác thì chỉ có một màu đen kịt.
Ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại một cách kỳ lạ ở nơi này, dưới sự gia trì của bảo cốt Thương Long, cú đấm cũng mang theo uy lực diệt thế trước giờ chưa từng có.
Rắc!