“Muốn chết à!”
Lão già áo vàng cầm đầu chưa kịp đón lấy thì liền nghe thấy một tiếng hừ lạng vang lên trong không khí.
Lão già còn chưa kịp phản ứng lại, kiếm thế uy nghiêm, ngưng tụ thành một đạo kiếm mang, dẫn theo kiếm ý vô cùng sắc nhọn giống như một tia chớp, lóe lên rồi lao vùn vụt xuống.
Xoẹt!
Lão già cầm đầu cố hết sức chống cự, nhưng bị thanh kiếm này đánh bay, khiến lão ngã xuống đất nôn ra máu.
“Bạch Lê Hiên!”
Ba lão tán tu Bán Bộ Huyền Quang nhìn thấy người xuất kiếm liền sợ hãi đến mức tái mặt.
Sức mạnh của tên Bạch Lê Hiên này đã đạt đến mức không thể tưởng tượng được.
Nửa năm trước, hắn ta có thể đột phá Huyền Quan rồi, chẳng qua là đang tích lũy kinh nghiệm ở cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.
Những Bán Bộ Huyền Quang bình thường trong tay hắn ta hoàn toàn không phải đối thủ.
Hơn nữa hắn ta đã lĩnh ngộ hoàn toàn kiếm ý, dù là cường giả cảnh giới Huyền Võ cũng không dám nói là mình chắc chắn sẽ thắng hắn ta.
Lạch cạch lạch cạch!
Hạt châu rơi trên mặt đất, ánh sáng tiêu tán, chỉ là một viên linh châu cực kỳ bình thường.
Soạt soạt soạt!
Hơn chục đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các ngã trên mặt đất, một người nhặt hạt châu lên, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, là giả!”
“Yêu nữ lại chạy mất rồi!”
“Yêu nữ này quỷ kế đa đoan!”
Bạch Lê Hiên mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Ả trúng một chưởng của Tư Tuyết Y, ta không tin ả có thể đi được xa”.
Vừa dứt lời, hắn ta liền hung tợn trừng mắt nhìn ba tán tu kia, khiến cho hai người còn lại run lẩy bẩy.
“Thật đúng là không biết sống chết, cái gì cũng dám nhận”.
Bạch Lê Hiên lạnh lùng mắng một câu, không thèm quan tâm đến hai người này, đưa các đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các bay lên rồi đuổi theo hướng mà thiếu nữ áo đỏ rời đi.
Hai lão già còn lại vội vàng tiến lên, đỡ lấy lão già áo vàng bị trúng kiếm trọng thương dậy.
Lão già áo vàng sắc mặt tái mét, trên ngực có vết thương, nhìn mà thấy đau lòng, không ngừng chảy máu.
“Bị lừa rồi…”, lão già áo vàng tức đến hộc máu.
Không ngờ...
Một cô nương nhỏ bé lại mưu mô như vậy, hại lão ta tự dưng bị Bạch Lê Hiên chém một nhát.
Hồng hộc hồng hộc!
Trên bầu trời, lại có một đám người triển khai thân pháp, điên cuồng đuổi về phía trước, tên cầm đầu lại chính là Tư Tuyết Y vẻ mặt lạnh lùng.
Ầm ầm ầm!
Càng nhiều cường giả Tiên Thiên cưỡi dị thú, điên cuồng đuổi theo trên mặt đất.
“Đó là đám người xông vào mộ cung…”
“Sao lại quay lại hết thế?”
“Chẳng lẽ nha đầu kia lừa Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y trong mộ cung?”
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt của ba lão già liền thay đổi, cảm thấy lạnh sống lưng.
Thiếu nữ áo đỏ này chắc chắn cướp đoạt kho tàng truyền thừa trong mộ cung, khiến cho Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y hao tổn tâm sức đều thất bại trong gang tấc.
“Nhưng với thương thế của cô gái đó, chắc là không đi được xa đâu”.
“Đi theo xem nào”.
...
Sau khi bận rộn một lúc lâu, Lâm Nhất cuối cùng cũng lấy ra một viên yêu đan đáng sợ kia, nó tỏa ra huyết quang nồng đậm.
Huyết quang giống như pháo hoa, cực kỳ lạnh lẽo, ẩn chứa huyết mạch yêu thú viễn cổ cực kỳ thuần túy.
“Đồ tốt!”
Lâm Nhất vừa nhìn thì mắt đã phát sáng, viên nội đan trước mắt này tốt hơn một chút so với viên yêu đan Tử Điện Ma Long Viên trước đây mà hắn hấp thu luyện hóa.
Lâm Nhất lấy hộp gấm ra, cất viên yêu đan thật kỹ.
Dù là dùng cho mục đích cá nhân hay là để cho Huyết Long Mã thì viên yêu đan này cũng được coi là một vật quý hiếm.
Lâm Nhất vững vàng nhảy xuống từ xác con yêu thú viễn cổ có kích thước bằng một ngọn đồi.
Biểu cảm trên mặt vô cùng vui sướng.
Lần này đến Thanh Dương Giới, vận may không tệ, đầu tiên là Tử Diên kiếm quyết và Đạn Chỉ Thần Kiếm, lại còn tỏa sáng trong tế đàn thông thiên.
Thu hoạch được một trang Kinh thư.
Về phần mộ cung, hắn cũng không muốn tới đó, ai biết có đạt được viên yêu đan viễn cổ nào không.
Chuyến hành trình đến Thanh Dương Giới kết thúc bằng viên yêu đan này, xem ra cũng không tệ.
Keng keng!
Đúng lúc đó, Lâm Nhất khẽ nhíu mày, hắn nhạy bén cảm nhận được kiếm thế đáng sợ trên không trung.
Lăng Tiêu Kiếm Các!
Trong Thanh Dương Giới, ngoại trừ đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các thì không còn ai có thể tỏa ra kiếm thế đáng sợ như vậy.
Lâm Nhất lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy đám đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các đang bao vây tấn công thiếu nữ áo đỏ.
Đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng không đơn giản, thực lực vô cùng cường đại.
Chỉ sợ chọn đại bất kỳ người nào thì cũng có được thực lực tương đương Tiên Thiên thất khiếu bên ngoài, sức chiến đấu mạnh hơn nhiều.
Nhưng thiếu nữ kia lại một mình chống lại tất cả, dựa vào chiếc quạt gấp trong tay là đã có thể chiến đấu ngang ngửa với bọn họ.
“Là co ta!”
Khi Lâm Nhất nhìn rõ khuôn mặt của cô gái kia, vẻ mặt hơi thay đổi.
Thiếu nữ áo đỏ này chính là người thổi sáo bên bờ sông hôm đó, dùng tiếng sáo giúp hắn nắm được kiếm ý của cô gái bí ẩn.
Trước khi Thanh Dương Giới mở ra, hắn còn từng nhìn thấy đối phương ở bên ngoài, bóng dáng của cô ta thoáng qua.
Sau vài lần thăng trầm, hắn đã quên mất chuyện đó, không ngờ đến bây giờ lại gặp được cô ta.
“Không ổn, cô ta bị thương”.
Mấy chục thanh trường kiếm xếp chồng lên nhau, đè mạnh xuống.
Kiếm thế kinh khủng giống như dãy núi non trùng điệp, hất thiếu nữ áo đỏ ngã xuống mặt đất.
Bùm!
Thiếu nữ áo đỏ vừa rơi xuống mặt đất đã nghe thấy một tiếng kiếm vang lên, vang vọng cả đất trời.
Kiếm âm như sấm, đinh tai nhức óc.
Lâm Nhất nhìn sang thì thấy Bạch Lê Hiên mặc áo trắng mang vẻ mặt lạnh lùng, bay lên không trung, kiếm khí ngút trời đâm thẳng xuống.
Tiếng xé gió chói tai, tạo nên từng đợt tiếng nổ vang và mấy cơn gió mạnh.
Một nhát kiếm này vừa nhanh vừa mạnh.
Bạch Lê Hiên vốn không định tha cho thiếu nữ áo đỏ một con đường sống, kiếm ý liều lĩnh, hào quang tỏa ra bốn phía, khiến cho tất cả đều phải thảng thốt.