Chín lần sinh, chín lần diệt?
Nha đầu kia tu luyện công pháp gì mà đáng sợ thế.
Lâm Nhất đánh giá Nguyệt Vi Vi, cảm thấy rất khó tin, lại càng cảm thấy không thể nhìn thấu đối phương.
“Hì hì, Vân ca ca nhìn ta làm gì?”
Nguyệt Vi Vi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, mỉm cười, khẽ nói: “Ngươi tranh thủ tu luyện đi, nếu chậm trễ e là khó mà thành công. Mặc dù công pháp đã phá, nhưng chắc chắn vẫn còn lưu lại dấu vết trên người ngươi. Tác dụng của Càn Nguyên Hồi Thiên trận này chính là giúp ngươi tìm kiếm dấu vết còn lưu lại”.
Lâm Nhất nghe theo lời nàng ta, lập tức khoanh chân ngồi vào mắt trận.
Linh nguyên trong cơ thể vừa mới vận chuyển, Càn Nguyên Hồi Thiên trận cũng nhanh chóng vận chuyển, lóe lên một luồng sáng óng ánh.
Phù phù!
Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng thì cả người hắn đã xoay tròn theo trận pháp.
Tốc độ xoay tròn tăng vọt, bằng mắt thường có thể thấy được, không bao lâu sau đã không cách nào nhìn rõ diện mạo của Lâm Nhất.
Linh thạch thượng phẩm trôi nổi giữa không trung tựa như sáp ong, nhanh chóng hòa tan, sau đó ngưng tụ thành những phù văn thần bí có kích cỡ bằng con kiến.
Vẻ mặt Nguyệt Vi Vi trở nên nghiêm túc, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng điểm vào những phù văn thần bí kia.
Chúng dựng đứng lên, sắp xếp thành một hàng dọc bao phủ quanh thân Lâm Nhất, trong huyệt động vang lên âm thanh cổ xưa mà mông lung.
“Sinh sinh diệt diệt, hoa khai bất tạ”.
Trên gương mặt tinh xảo của Nguyệt Vi Vi mang theo vẻ nghiêm túc và trang trọng, hai tay nàng ta nâng một đóa hoa màu đen.
Ầm!
Phút chốc, đóa hoa này nở bung ra, hào quang nhanh chóng bao phủ hai tay nàng ta.
Nàng ta ngắt lấy một cánh hoa, xoẹt…
Thời điểm cánh hoa bị ngắt xuống, Nguyệt Vi Vi lộ vẻ đau đớn. Cứ như trái tim bị cắt đi một khối, nỗi đau này không cách nào nói nên lời.
Khẽ lắc lư một cái, thoáng chốc, cánh hoa đã hóa thành một đóa hắc sắc ma hoa bao phủ trên đỉnh đầu Lâm Nhất.
Nguyệt Vi Vi thu hồi đóa hoa trong tay, khẽ thở dài: “Chỉ liếc mắt nhìn thiếu niên này tại bờ sông một cái, nào ngờ lại có ngày vì hắn mà hiến ra một mảnh võ hồn bổn mạng của ta. Hương thảo vi vu, niệm niệm bất tán…”
Thật ra, trận pháp vốn chỉ là ngụy trang mà thôi.
Phá rồi lại lấp vô cùng khó khăn, nào có trận pháp đủ sức cải tạo. Càn Nguyên Hồi Thiên trận là trận pháp cổ xưa, vốn chỉ có tác dụng ngưng tụ nguyên khí thiên địa, phụ trợ tu hành mà thôi.
Thứ mấu chốt khiến Lâm Nhất có thể phá rồi lại lập, một lần nữa tu luyện Tử Diên kiếm quyết chính là cánh của đóa Vi Vu trong tay nàng ta.
Thời điểm cánh hoa kia dung nhập vào cơ thể Lâm Nhất thông qua đỉnh đầu, cả người hắn đang trong trạng thái xoay tròn lập tức cảm giác khắp tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng đều xuất hiện kiếm kình màu tím. Hệt như từng mảnh vỡ của hoa tử diên lưu lại khắp nơi trong cơ thể, yếu ớt mà nhỏ bé.
“Đây chính là kiếm kình còn lưu lại mà Nguyệt Vi Vi đã nói ư?”
Tim Lâm Nhất đập nhanh hơn, hắn từ từ vận chuyển Tử Diên kiếm quyết, mảnh hoa lưu lại khắp nơi bắt đầu di chuyển một cách gian nan.
Linh nguyên trong người ào ào tuôn ra, sau khi vận chuyển mấy vòng lớn, những mảnh hoa kia từ từ tụ lại, bắt đầu cắn nuốt lốc xoáy liệt diễm màu vàng.
Hai bên kịch liệt đấu tranh, lốc xoáy liệt diễm đại biểu cho Thuần Dương Công có xu hướng không địch lại Tử Diên kiếm quyết.
Ầm!
Sau mấy canh giờ, hoa Tử Diên lại lần nữa được ngưng tụ.
So với dáng vẻ mờ ảo lúc trước, hoa Tử Diên phá rồi lại lập có vẽ rõ ràng hơn rất nhiều. Thậm chí có thể thấy được có tổng cộng sáu cánh hoa mỏng manh.
Mỗi một cánh đều ấn chứa kiếm kình hùng hậu mà cô đọng, linh nguyên màu tím lập tức gây chấn động toàn thân.
Soạt!
Lâm Nhất khoanh chân ngồi, trên người hắn bộc phát kiếm thế kinh người, tóc dàu tung bay, khuôn mặt điển trai với từng đường nét sắc cạnh mang đến cho người khác cảm giác cực kỳ áp lực.
Lâm Nhất mở mắt, ánh mắt hắn lóe sáng, cứ như bắn ra hai luồng kiếm quang vậy.
“Đây chính là phá rồi lại lập ư?”
Linh nguyên màu tím tràn ngập toàn thân khiến Lâm Nhất có cảm giác linh nguyên trong cơ thể cô đọng hơn trước gấp mấy lần.
Rõ ràng cùng là Tử Diên kiếm quyết đệ nhất trọng, nhưng lại khác biệt một trời một vực, khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Ý nghĩ vừa lóe lên, đóa Tử Diên ở vùng đan điền bắt đầu xoay tròn với tốc độ chậm chạp mà nặng nề.
Ầm!
Linh nguyên toàn thân lập tức được điều động, khi đóa Tử Diên kia chuyển động một vòng, trong cánh hoa liền sinh ra kiếm khí sắc bén.
Khoảnh khắc khi Lâm Nhất vung lên, một luồng kiếm quang dường như có thực thể lao vọt ra.
Keng!
Kiếm quang đâm vào vách núi vững như sắt thép, phát ra âm thanh va chạm hệt như tiếng kim loạt, sau đó vang lên một tiếng “răng rắc” rồi vỡ nát.
Keng keng keng!
Kiếm quang vỡ nát tựa như những mảnh thép bắn tung tóe vào vách đá, lập tức những âm thanh trong trẻo vang lên không dứt.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn vách đá toàn là khe hở, đan xen dày đặc.
Đạn Chỉ Thần Kiếm cũng mạnh hơn trước gấp hai lần, ngưng tụ khí thành lưỡi kiếm, đả thương kẻ địch trong nháy mắt. Đối thủ cùng cảnh giới chỉ cần một ngón tay là có thể dễ dàng tiêu diệt được.
“Chúc mừng Vân ca ca”.
Nguyệt Vi Vi lẳng lặng xuất hiện, cười híp mắt nói.
“Vẫn phải cám ơn cô, nếu không có Càn Nguyên Hồi Thiên trận của cô, e là ta không cách nào tu luyện được Tử Diên kiếm quyết một lần nữa!”
“Nhớ vậy là tốt!”
Nguyệt Vi Vi nhếch miệng cười đắc ý, khẽ nói: “Hiện tại nên nghĩ cách rời khỏi đây!”