Lâm Nhất liếc nhìn ba người, trong lòng hiểu ra, hắn đã sớm biết quan hệ giữa Phù Vân Kiếm Tông và ba tông khác.
Nơi này, xem ra không thể ở lại được.
Gia chủ Khâu gia vội cười nói: "Lâm công tử xin đừng hiểu lầm, Khâu gia tuyệt đối không có ý xem thường Phù Vân Kiếm Tông. Các vị có thể cho lão phu một chút mặt mũi, tạm gác chuyện hôm nay xuống, trước tiên cùng nhau đối phó Bôn Lôi Ma Kiếm được không?”
Ngạn Đằng lạnh lùng cười, không khách khí chút nào: "Trước đó ta đã cho ngươi mặt mũi rồi, để mấy tên phế vật kia cũng ở lại đây. Nhưng giờ một tên kiến hôi Thiên Phách cảnh, còn không bằng phế vật mà ngươi cũng muốn giữ lại? Ngươi không cho Huyền Vương Điện ta mặt mũi à!"
"Ngạn huynh nói hay lắm!"
Huyền Phi cười lớn: "Lão già ngươi chỉ nghĩ làm sao không đắc tội cả đôi bên, trên đời nào có chuyện tốt đẹp như vậy. Hôm nay ngươi muốn giữ hắn lại, bọn ta sẽ đi. Đừng trách bọn ta không nể mặt ngươi, ngươi giữ cả mèo cả chó, hoàn toàn không coi Tam Tông bọn ta ra gì."
Lôi Lam của Thiên Hạc Lâu thong thả nói: "Ta thấy Khâu gia này sắp suy rồi, khó trách bị Bôn Lôi Ma Kiếm nhòm ngó, ngay cả kiến hôi Thiên Phách cũng phải mời ngồi, đúng là trò cười."
Ba người phách lối cuồng vọng, âm dương quái khí, nhân cơ hội sỉ nhục Lâm Nhất mà hạ thấp tất cả mọi người có mặt.
Trong lòng mọi người tức giận không thôi, nhưng vẻ mặt vẫn bất lực, phần lớn đều không còn cách nào.
Không nói Lôi Lam và Huyền Phi, chỉ riêng Ngạn Đằng thôi đã khiến họ cảm thấy đối phó không nổi. Nếu ba người này bỏ đi, chuyện đánh giết Bôn Lôi Ma Kiếm căn bản không thể nói đến.
Gia chủ Khâu gia sốt ruột đến mức mồ hôi đầm đìa, trên mặt lộ vẻ khó xử, nhìn Lâm Nhất ấp úng: "Lâm huynh... Ngươi xem sắp xếp như vậy được không, ngày khác ta sẽ tự mình đến Phù Vân Kiếm Tông tạ lỗi."
Lâm Nhất cười nói: "Không sao, ta vốn không thích làm khó người khác. Ta đến đây cũng chỉ là tuân mệnh mà thôi. Gia chủ không cần khó xử, ta sẽ đi ngay. bây giờ."
Trong lòng Lâm Nhất nghẹn một cục tức, nhưng cũng tạm nhịn xuống.
Chó cắn ngươi một phát, ngươi đâu thể lao tới căn lại nó một phát. Hoặc là động thủ, hoặc là im miệng, với kẻ không vừa mắt thì hắn chưa bao giờ phí lời.
"Bi?"
Ngạn Đằng đột nhiên đập mạnh xuống bàn, lập tức có tiếng vang như sấm nổ, dọa tất cả mọi người giật nảy mình.
Âm thanh nặng nề đó khiến người ta kinh hồn táng đảm, lông tóc dựng đứng cả lên.
Đệ tử các tông môn khác bị dọa đến mức mặt trắng bệch run rẩy, chân cũng cảm thấy đứng không vững.
Lâm Nhất nhíu mày, đây là muốn làm gì?
Ngạn Đằng của Huyền Vương Điện vụt đứng dậy, mắt lóe lên hàn quang lạnh lẽo, trên người tỏa ra sát ý nhàn nhạt.
Cả đại sảnh Khâu gia đột nhiên lạnh đi, hàn ý kinh khủng xâm lấn bốn phương.
"Ngươi là thứ gì, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, tưởng mình là Diệp Tử Lăng sao? Ta cho phép ngươi đi chưa?”
Ngạn Đằng quét mắt nhìn sang, trong mắt bắn ra hàn quang doạ người, sự sắc bén của Tinh Hà cảnh xông tới không chút kiêng ky.
Lâm Nhất có Kiếm Ý Thông Thiên đỉnh phong viên mãn, đương nhiên không sợ, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì à?”
Ngạn Đằng u ám mỉm cười, trầm giọng: "Nửa năm trước, Tứ Tông liên thủ đánh giết Bôn Lôi Kiếm Ma. Diệp Tử Lăng nhà ngươi oai phong lẫm liệt, dựa vào. Kiếm Ý Thông Thiên, khinh thường bọn ta. Ta không phục, lại bị đại sư tỷ nhà ngươi dạy dỗ cho một trận!"
Lâm Nhất không tin chuyện này, tính cách Diệp Tử Lăng tuy cường thế, nhưng tuyệt đối không tùy tiện ra tay đánh người.
Chỉ sợ tên này ăn nói vô lễ, không ngờ Diệp Tử Lăng đã nắm giữ Kiếm Ý Thông Thiên, bị dạy dỗ cho một trận, từ đó luôn canh cánh bất mãn trong lòng.
Huyền Phi của Thanh Lôi Tự tiếp lời: "Hôm đó Diệp Tử Lăng oai phong li vào Kiếm Ý Thông Thiên, điên cuồng vô biên. Đáng tiếc cuối cùng lại gây trò cười lớn, Bôn Lôi Kiếm Ma không những chạy thoát, còn thuận tay giết mấy tên phế vật đệ tử thân truyền của Phù Vân Tông, haha, đúng là tát vào mặt. Nếu đại sư huynh ta ra tay, Bôn Lôi Kiếm Ma không qua nổi ba chiêu!"
Chuyện hẳn ta nói cũng không sai, Bôn Lôi Kiếm Ma quả thật khiến Phù Vân Kiếm Tông tổn thất không nhỏ.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến Lâm Nhất? Mấy người có ân oán với Diệp Tử Lăng thì cứ tìm nàng ta mà tính... Nhưng
Tử Lăng giờ đã có Kiếm Ý Thông Thiên đại thành, sợ là ngay cả đệ tử thân truyền Tỉnh Tướng cảnh cũng không phải đối thủ của nàng ta.
Ba người này dù có chút thủ đoạn, cũng tuyệt đối không dám phách lối trước mặt Diệp Tử Lăng.
Vậy nên tính sổ lên đầu ta sao?
Trong lòng Lâm Nhất dâng lên một tia lửa giận, đúng là thú vị, cái gọi là Tam Tông xem ra cũng chỉ có vậy thôi.
"Diệp Tử Lăng hôm đó dạy ta mười chiêu, ta cũng dạy ngươi mười chiêu. Ta cũng không làm khó ngươi, ta chỉ dùng một nửa thực lực thôi. Nếu ngươi không muốn cũng được..."
Khóe miệng Ngạn Đằng nhếch lên vẻ trào phúng, âm trầm cười: 'Quỳ xuống cầu xin tha thứ, dập đầu ba cái thật kêu, nói Phù Vân Kiếm Tông toàn là phế vật, ngươi sẽ được đi.". Được cop𝙮 𝑡ại ﹎ Tг𝖴mTгu 𝙮𝓮n.𝒱n ﹎
"Ha ha hai"
Lời sỉ nhục này của hắn ta lập tức khiến các đệ tử ba tông phía sau cười ầm lên.
"Lâm Nhất, nếu ngươi không có gan thì mau quỳ xuống đi. Trong số các đệ tử thân truyền của Huyền Vương Điện, Ngạn sư huynh của chúng ta cũng là nhân vật có thể xếp hàng đầu, bắt ngươi quỳ xuống cũng không tính là làm nhục ngươi đâu!"
"Hắn có gan gì chứ, mấy năm nay Phù Vân Kiếm Tông chỉ nhờ mỗi một người phụ nữ chống đỡ thể diện, đàn ông chẳng phải toàn là đồ nhát gan sao?”
"Nếu ta ở Phù Vân Kiếm Tông, tuyệt đối không còn mặt mũi nào mà ở lại nữal"
Đám đệ tử Huyền Vương Điện đứng sau Ngạn Đằng ồ ạt cười lên một cách không hề kiêng ky, vẻ mặt có chút đắc ý.
Huyền Phi và Lôi Lam cầm chén trà, mỗi người cười mà không nói.
Lâm Nhất này ở Phù Vân Kiếm Tông chắc chắn được coi là thiên tài, bình thường chắc kiêu ngạo lắm, chịu nhục nhã thế này không chừng sẽ phế luôn.
Nếu không chịu nhục, sợ là chưa đến năm chiêu đã chết dưới tay Ngạn Đằng.
Nhưng nếu một thiên tài như vậy mà thật sự nhát gan quỳ xuống, thì cũng là chuyện khá thú vị.
Nghĩ đến đây, khóe miệng hai người không nhịn được lộ ra ý cười, tràn ngập vẻ trêu đùa.