Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 3927: Ta là ai à?




Đám người lập tức không còn do dự nữa. Tính cách của đám đệ tử ba tông này chẳng ra làm sao. Ngày hôm đó, Lâm Nhất đã bị họ chế nhạo đủ điều khi ở
đại sảnh nhà họ Khâu.
Bây giờ sau khi nghe thấy Ngạn Đằng nói sẽ chia đều bảo vật, họ đều không chút do dự mà nhảy lên không trung.
Tìm chết!
Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện lên vẻ lạnh nhạt. Hắn đặt cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc lên môi, tiếng sáo lập tức vang lên.
Hắn đang thổi khúc Bá Kiếm.
Một kiếm chém phù vân, một kiếm chém cửu thiên.
Một kiếm rung chuyển Bát Hoang, một kiếm san bằng bốn bể.
Phù vân cửu thiên, tứ hải bát hoang!
'Tiếng sáo như sóng lượn, sóng này cao hơn sóng kia, giông bão dữ dội, sóng xô tầng mây. Cơn bão đến cũng nhanh mà đi cũng vội, những tiếng sáo. ngắn và dữ dội làm rung chuyển bầu trời, từng tia chớp xé toạc hư không.
Bịch! Bịch! Bịch!
Đệ tử ba tông bay tới vừa mới nhảy vọt lên không còn chưa kịp đến gần Lâm Nhất, thì đầu của họ đã bị tiếng sáo giữa không trung chấn nát.
Máu bản tung tóe khắp nơi, mọi người nở rộ như pháo hoa, khung cảnh thật thương tâm và tàn khốc.
Sắc mặt của ba người Ngạn Đăng tái nhợt, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, họ chỉ thấy hai chân mềm nhũn, cả người run bần bật.
Đây chính là thực lực của công tử Táng Hoa ư?
Đây chính là áp lực mà Bôn Lôi Ma kiếm vừa phải đối mặt sao?
Nghĩ đến đây, Bôn Lôi Ma kiếm có thể cầm cự được lâu như vậy, còn suýt đâm chết Lâm Nhất bằng một kiếm. Thực lực của hẳn ta còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của họ.
Nhưng người trước mặt còn đáng sợ hơn!
Lâm Nhất ngồi trên tảng đá đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người họ. Cả ba cũng bị chấn rung bởi sóng xung kích của tiếng sáo, máu tươi không ngừng tràn ra khỏi miệng, dư âm của Bá Kiếm dường như vẫn đang văng vẳng bên tai họ.
"Ngươi thật sự cho rằng ta đã bị thương đến mức không thể chiến đấu? Ta chờ ngươi thôi!” Lâm Nhất lạnh lùng nói, trong thanh âm không có chút cảm xúc. nào.
Ngạn Đằng khiếp sợ nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là ai à? Ngươi quên nhanh thế ư?”
Lâm Nhất cười lớn, cởi mặt nạ trên mặt xuống, khuôn mặt điển trai, thanh tú lập tức lộ rõ trước mặt ba người.
Lâm Nhất!
Hóa ra công tử Táng Hoa là Lâm Nhất của Thiên Phách cảnh. Ba người họ ngạc nhiên đến độ suýt rớt cằm.
Sao có thể? Lâm Nhất nhét cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc vào thắt lưng, lóe mình một cái đã đi tới chỗ ba người họ. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngạn Đằng, khiến hẳn ta
cảm thấy sợ hãi khôn xiết.
Hắn ta muốn quỳ xuống xin tha, nhưng hai chân run rẩy, không nghe theo mệnh lệnh của hẳn.
"Nếu tên tay sai như ngươi đứng cũng không nên hồn thì khỏi cần đi!”
Lâm Nhất gọi Táng Hoa ra, kiếm quang lóe lên, đầu gối của Ngạn Đằng bị chặt thành nát vụn trong nháy mắt, quỳ phịch xuống.
"Lâm Nhất, ngươi muốn chết!" Ngạn Đằng đau đến xé gan xé ruột. Hắn ta trừng mắt với Lâm Nhất rồi giận dữ nói: "Đồ khốn nạn, nếu ngươi dám giết ta, Phù Vân Kiếm tông sẽ bị diệt!"
"Mắt chó như ngươi không coi ai ra gì, thế khỏi cần đi!”
Lâm Nhất lại vung kiếm lướt qua, đôi mắt của Ngạn Đằng bị phá hủy trong nháy mắt, máu tươi không ngừng tuôn ra từ trong mắt.
“Mắt tai" Ngạn Đằng đau đớn luống cuống lấy tay che mắt, không kìm được run rẩy.
"Móng chó này của ngươi thích bắt nạt người khác, tốt nhất khỏi cần thì hơn!”
Lâm Nhất vung hai kiếm, kiếm quang lóe lên, máu tươi chảy ra như suối, hai tay Ngạn Đằng lập tức bay ra.
"Không, không, không!" Ngạn Đăng tuyệt vọng hét lên, trong lòng vô cùng hối hận. Hắn ta chưa bao. giờ nghĩ rằng một Thiên Phách bị sỉ nhục hai ngày trước, hai ngày sau đã quay.
lại trả thù một cách tàn khốc như vậy.
"Ngươi làm ma sủng của ta bị thương, xúc phạm tôn nghiêm của ta, đầu chó của ngươi có thể rơi rồi, kiếp sau đừng làm người nữa!"
Lâm Nhất vung kiếm, đầu Ngạn Đăng cô đơn bay ra ngoài. Im phăng phắc!
Huyền Phi cùng Lôi Lam đã bị dọa ngốc từ lâu. Họ há miệng trợn mắt chứng kiến hết thảy, dù miệng há to cỡ nào nhưng cũng không thể phát ra âm thanh.
Họ... họ đã chọc phải nhân vật gì thế? Phịch! Hai người quỳ trên mặt đất, run giọng nói: "Lâm... Lâm Nhất, hắn ta là kẻ đầu
sỏ, Ngạn Đằng... là kẻ đầu sỏ. Chúng ta thật sự chưa bao giờ nghĩ tới trở thành kẻ thù của ngươi."
"Ta là người công bằng nhất, nếu hai ngươi tát ta một cái, đến tối ta sẽ trả các ngươi một kiếm."
Cả hai còn chưa kịp xin tha xong, Lâm Nhất đã vung kiếm và tra vào vỏ. keng!
Máu tươi lập tức bắn tung tóe trên cổ họ. Họ cố gắng che cổ lại, nhưng không tài nào ngăn được máu không ngừng chảy ra.
Lâm Nhất đeo mặt nạ lên, mái tóc bạc tung bay trong gió.
Trong mắt những đệ tử tông môn khác chạy vội tới, hắn đang thổi sáo. Ánh trăng bao phủ lên người hắn, thổi một giai điệu mà không ai hiểu được, bước lên kiếm, ngân nga lời ca, nhẹ nhàng đạp mây rời đi.
Một khúc đoạn trường, tìm đâu tri âm nơi chân trời.
Một khúc gây loạn giang sơn, ta nào phải vật trong ao, kiếm này vốn có lai lịch không tầm thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.