Để phân biệt với Ma vực nơi Ma đế ở, các Ma vực khác được gọi là tiểu Ma vực, còn nơi Ma đế ở gọi là Đế Ma vực.
Đế Ma vực là lãnh thổ thực sự, chiếm giữ một vùng đất vô biên và rộng lớn, đồng thời cũng là một trong chín lãnh địa chính của giới Côn Luân.
Còn tiểu Ma vực không khoa trương đến mức đó. Thậm chí tiểu Ma vực ở một số nơi thỉnh thoảng cũng sẽ bị san bằng, sau đó lại tập trung lại ở một nơi mới.
Tuy nhiên hầu hết các trường hợp, các phủ ở Ma vực sẽ không bị xóa sổ thật sự.
Từ xưa tới nay, thiện ác luôn đối lập với nhau.
Nhưng không ai có thể tiêu diệt được ai. Ở đâu có ánh sáng thì ắt có bóng tối. Cả hai cực kỳ đối lập nhau nhưng lại cùng tồn tại song song.
Tiểu Ma vực không chỉ là nơi tụ tập của thế lực Ma đạo và tà tu, đồng thời cũng tồn tại chợ đen hoặc rất nhiều khu vực màu xám. Thậm chí nhiều thế lực chính đạo cũng sẽ cử người tới đây để bán hoặc mua một số tài nguyên nhất định.
Sự tồn tại của Ma vực ắt có lý do riêng của nó.
Đây là những gì Lâm Nhất đã đọc được trong sách của Phù Vân Kiếm tông, một ít thì do Lạc Hoa nhắc tới khi tám chuyện cùng hắn. Đối phương là con cháu dòng chính của thế gia thánh giá, kiến thức của nàng ấy rất uyên bác, vượt xa trí
tưởng tượng của Lâm Nhất.
"Vạn thánh xuất thế, Cửu đế xuất hiện. Khi bổn đế đang ngủ say lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Nghe Lâm Nhất nói xong, nét mặt Tiểu Băng Phượng hơi rối bời, nhưng ngay. sau đó lại khinh thường nói: "Loại cá thối tôm nát nào cũng dám tùy tiện xưng đế? Chờ bổn đế khôi phục lại thực lực, diệt sạch chúng chỉ cần một đầu ngón tay!"
"Vậy ngươi khó tìm rồi."
Lâm Nhất mỉm cười.
Phật đế, Ma đế, Yêu đế, Kiếm đế, Nữ đế, Đao đế, Lôi đế, Bạch đế, Nam đế, tất cả Cửu đế giờ đều không còn tung tích lâu rồi không xuất hiện, đã trở thành những nhân vật trong thần thoại, truyền thuyết.
Ngoài ra có nghe nói họ đã qua đời. Chưa kể Tiểu Băng Phượng có thực lực tương tự hay không, mà cho dù có cũng chưa chắc có thể tìm được những người này.
"Hừ, đó là bởi vì ngươi không biết bản lĩnh của bổn đế”
Tiểu Băng Phượng khoanh tay trước ngực, bĩu môi nói
Phụt!
Lâm Nhất mỉm cười, ngay khi hắn định lên tiếng thì một ngụm máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng.
"Này này này, ngươi sẽ không ngỏm đấy chứ?" Tiểu Băng Phượng dang hai tay, suýt chút nữa nhảy dựng lên, ngạc nhiên nói.
"Không sao." Lâm Nhất lau vết máu trên khóe miệng, nhẹ nhàng nói.
Hắn bị kiếm của đối phương đâm vào tim. Nếu không được mặt nạ bạc bảo vệ, có lẽ hắn đã chầu trời rồi.
'Vết thương vốn không nghiêm trọng lắm, nhưng hẳn lại cố ra tay, thổi Bá Kiếm với ý cảnh mạnh mẽ, việc này chắc chắn khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Không phải ngươi có Niết Bàn Đan đấy à? Lại ăn thêm một viên đi." Tiểu Băng Phượng vội vàng nói.
Lâm Nhất trợn trắng mắt với nàng ấy, cô nương này cho răng Niết Bàn Đan giống như cải thảo. Đó là thần dược mà chỉ cần còn một hơi tàn cũng có thể
khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao trong nháy mắt.
Cho dù đến Tinh Quân cảnh cũng có thể bảo vệ an toàn cho Lâm Nhất, giờ còn lại sáu viên nên phải trân trọng sử dụng mới được.
Hai ngày trước thật sự hết cách, hắn phải đối phó với cục diện hiện tại nên buộc phải nhanh chóng khôi phục trạng thái tốt nhất.
Nếu không Lâm Nhất còn lâu mới nỡ dùng nó.
"Hừ, hừ, còn coi như của báu cơ. Năm đó bổn đế tùy tiện thổi một hơi là có đan dược quý gấp mười lần, trăm lần Niết Bàn Đàn này.” Tiểu Băng Phượng cao. cao tại thượng, vô cùng khinh thường Lâm Nhất “bủn xỉn” này.