Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 3939: Còn chỗ Sở Thiên Hạo




Một là có thế gia chống lưng, hai là có tông môn lớn chống lưng, hoặc có khi còn là người của tứ tông.
"Năm vạn!"
Mặt Diệp Tử Lăng lại lạnh hơn, lúc này chắc là tên kia đang đắc ý lắm đây.
tài nguyên khổng lồ như thế, nếu mà bị người này lấy được, thì e là thực lực của hẳn ta sẽ tăng vùn vụt. Sau này muốn giết, chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất
nhiều.
Còn chỗ Sở Thiên Hạo, nghe thấy giá chào hàng, hắn ta tức đến nỗi suýt thì hộc máu.
Trong gian phòng ở tầng cao nhất của Thiên Tinh Các, Bôn Lôi ma kiếm đang ngồi trong đó, nghe thấy giá chào hàng này. Khuôn mặt trắng bệch của hắn †a lộ ra vẻ mừng rỡ, dù có chia một nửa thì cũng là một con thiên văn đối với hắn †a.
Nhưng, cái giá này sẽ còn bị nâng lên nữa.
Nghe nói Sở Thiên Hạo cũng tới, hắn ta không dám làm càn ở Thiên Tinh Các, nhưng sau lưng hắn ta có Huyền Vương Điện.
Huyền Vương Điện tương đối coi trọng hắn ta, chắc là sẽ mua lại Vương Câu cho hắn ta thêm lần nữa.
"Bảy vạn!"
Quả đúng như dự đoán, một giọng báo giá tràn ngập hận ý vang lên trong đại sảnh.
Phòng đấu giá lặng ngắt như tờ, một lát sau mới nổi lên những tiếng kinh hô, thế mà lại tăng một phát lên bảy vạn đan Tinh Thần.
Bùm bùm!
Trái tim Bôn Lôi ma kiếm đập điên cuồng, hắn ta kích động quá, trên mặt xuất hiện vết ửng đỏ của trạng thái bệnh. Phụt, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng hắn ta, gò má hắn ta đau đớn, co giật.
Công tử Táng Hoal
Lãnh Ngạo Nhiên trầm mặt, bảy ngày trôi qua, kiếm ý đối phương lưu lại trong người hắn ta chỉ yếu đi một chút.
Mỗi giờ mỗi khắc đều khiến cho hắn ta đau đớn kinh khủng, đó là sự dày vò không thể tưởng tượng nổi.
"Thù này nhất định phải báo!"
Trong mắt Lãnh Ngạo Nhiên lóe lên sát ý đáng sợ, một ngụm rượu lẫn máu bị hắn ta uống cạn.
Bảy vạn đan Tỉnh Thần là cái giá trên trời khiến cho phòng đấu giá Thiên Tỉnh Các trở nên yên lặng, tên mập trung niên cười hớn hở, cái giá này thật sự
nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Nhưng khi ông ta sắp gõ búa, tiếng tiêu biến ảo bất ngờ vang lên trong Thiên Tỉnh Các.
Tiếng tiêu trong trẻo êm tai, chỉ vài nốt nhạc ngắn đã làm cho người nghe. mê mẩn.
Đợi đến khi mọi người bừng tỉnh, tiếng tiêu đã dừng lại từ lúc nào không hay, chỉ có dư âm còn sót lại trong phòng đấu giá đèn đuốc sáng trưng.
Dư âm dũng mãnh, âm vang kéo dài dai dẳng.
"Kẻ nào dám làn càn ở đây!" Các chủ Thiên Tinh Các, tên mập trung niên kia trầm mặt xuống, lạnh giọng quát.
Có người tới Thiên Tinh Các gây rối ư?
Ai mà to gan thết
Mất một lúc mọi người mới hiểu ra ý trong lời tên mập trung niên nói, khi bọn họ đang ngạc nhiên không rõ thì có một giọng nói thanh lãnh vang vọng trong đại sảnh.
"Một khúc đứt ruột gan, biết tìm tri âm ở chân trời nào!
Một khúc hồng nhan cười, chuyện này sao có thể nhớ lại từ đầu!
Một khúc tạ lê hoa, chỉ có hoa hồng đỏ trong tuyết!
Một khúc luân hồi khổ, thân này biết gặp quân ở nơi nao!
Một khúc loạn giang sơn, chúng ta há lại là vật trong ao, kiếm này đi ra liền bất phàm!"
Âm thanh đó bay bổng bất định, giống như dòng suối mát trên ngọn đồi, trong vắt kỳ ảo, giọng điệu lúc trầm lúc bổng, trong mơ hồ giống như một bản nhạc, làm người nghe mê mẩn không thôi.
Vẻ mặt tên mập trung niên sa sầm, ông ta lạnh giọng cười rồi thâm độc nói: "Không biết là vị bằng hữu nào hạ cố đến chơi, trốn trốn nấp nấp thế thì ra cái thể thống gì, ngươi có dám xuất hiện cho ta gặp một cái không? Đạo hiếu khách của Thiên Tinh Các ta cũng có tiếng ở ma vực Thương Huyền đấy."
Ý đe dọa trong giọng nói rất rõ ràng, nhiệt độ trong đại sảnh đang lạnh xuống rõ rệt. Sát khí mãnh liệt làm cho người ta không rét mà run.
Âm!
Mái nhà cao chót vót của Thiên Tinh Các bị đánh ra một lỗ thủng to, bụi, gạch ngói vụn, vụn gỗ bay đầy trong không khí.
Từ lỗ thủng kia, ánh trăng tận tình tỏa sáng, nháy mắt đã hình thành một chùm sáng trong như thác nước chiếu xuống.
Giờ phút này, trăng sáng tròn vành vạch.
Lâm Nhất cầm Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu trên tay, trên người mặc bộ quần áo màu bạc, tóc dài tỏa ra ánh sáng nhạt.
Hắn đeo mặt nạ ngân nguyệt, lưng đeo hộp kiếm màu bạc, khoác lên mình ánh trăng. Trong ánh nhìn của mọi người, dưới ánh trăng như thác nước kia, hắn chậm rãi hạ người xuống. Phong thái hào hoa phong nhã tuyệt thế đó, làm cho người xem trợn mắt há hốc miệng, kinh hãi không thôi.
Hắn đạp trăng mà tới, nhưng rõ ràng còn diêm dúa hơn vành trăng sáng kia.
Tóc bạc, mặt nạ, tiêu ngọc. Thân phận người này lập tức hiện ra một cách sinh động.
Cái phong thái này, ở trong Thương Huyền phủ, ngoài công tử Táng Hoa ra thì còn là ai được nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.