Ra khỏi ma vực Thương Huyền, Lâm Nhất nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày, sau đó bắt đầu trở về Phù Vân kiếm tông.
Tiểu Băng Phượng mải chơi lắm, làm thời gian về tông lâu hơn lúc đi, giết được Bôn Lôi ma kiếm, tất cả cái tên trên quyển trục đã giết xong.
Lâm Nhất cũng khá thảnh thơi, nên hắn liền dạo chơi Thương Huyền phủ với nàng ta.
Đợi đến khi về đến Phù Vân kiếm tông, đã là hơn nửa tháng sau. "Về rồi!"
Nhìn thấy cảnh trận pháp bao phủ và những đỉnh núi lơ lửng giữa tầng mây, Lâm Nhất hít sâu một hơi.
Rời tông gần hai tháng, bây giờ về đến đây, thế mà hắn lại cảm thấy thật thân thương.
Hắn không thích đeo mặt nạ rồi huênh hoang, so với công tử Táng Hoa có mái tóc bạc, thì hắn thích Lâm Nhất tự do tự tại, không phải che giấu bất cứ điều
gì hơn, vì như thế thoải mái an nhàn hơn.
Ra ngoài hai tháng, lấy tiêu ngự kiếm, e là bây giờ trong Thương Huyền phủ không ai là không biết, không ai là không nói về tên của công tử Táng Hoa.
Cái tên Lâm Nhất thì ngược lại, không có tiếng tăm gì, chẳng ai biết đến. Hiện giờ tu vi và kiếm ý đều đang nằm ở chỗ chướng ngại then chốt, một khi phá được, thì sẽ như đá phá trời. Không phá được, thì sẽ như bị bó tay bó chân,
dậm chân tại chỗ.
Đánh nhau với võ giả ở cảnh giới Tinh Quân thì sẽ chịu thiệt rất lớn, lấy tiêu ngự kiếm chỉ dùng khi gặp tình thế bất đắc dĩ thôi.
Bỗng nhiên, Lâm Nhất nhếch môi cười, hắn nhớ ra người nào đó còn đang nợ hắn một bình Vạn Niên Hỏa kìa.
"Hừ hừ, cười bỉ ổi thế, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Tiểu Băng Phượng lơ lửng giữa không trung, nhìn Lâm Nhất rồi nói: "Cái tên này, ngươi không được nghĩ đến nữ nhân khác đâu đấy, ta phải trông trừng ngươi cho Nguyệt Vì Vi."
"Còn nhỏ mà láu."
Lâm Nhất cười cười, không tranh luận với nàng ta.
"Nguyệt Vi Vi có gì không tốt chứ, bổn đế thích cô gái như thế, dám yêu dám hận. Lại còn tặng cho ngươi Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu, cũng chỉ có đồ tồi như ngươi mới không nhận lòng tốt của người ta." Tiểu Băng Phượng vẫn rất có hảo cảm với Nguyệt Vĩ Vi, thỉnh thoảng lại khinh bỉ Lâm Nhất vì chuyện này.
"Việc của người lớn, trẻ con đừng táy máy linh tinh."
Lâm Nhất gõ đầu nàng ta, một chữ tình này, hai ba câu sao đủ nói rõ được.
Hai người đi vào kiếm tông, trở về Đinh Phong Cư nghỉ ngơi chỉnh trang lại một chút, sau đó bên tai đã nghe thấy giọng của chương môn Phù Vân truyển tới.
"Mau tới gặp ta."
Ông già này vội thật đấy, Lâm Nhất nói thầm một tiếng, rồi bay lên, bay trên tầng mây đi về phía điện chính của tông môn. Lần này xuất môn nguy hiểm trùng trùng, nhất là trận cuối giết Bôn Lôi ma
kiếm, còn chọc ra cả đại lão cảnh giới Long Mạch ra tay nữa.
Suýt nữa thì bỏ mạng ở ma vực Thương Huyền, Lâm Nhất nghĩ thầm, lát nữa xem có đòi thêm được ít Chân long thánh dịch nữa không.
Một lát sau, trong điện chính của tông môn, Lâm Nhất lại gặp lại Phù Vân kiếm tông Vương Tuyệt.
Đối phương mặc bộ quần áo màu xám, tóc dài râu dài, ánh mắt lãnh ngạo. quyết tuyệt ẩn chứa nét ngang ngược. Khí tức trên người lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy cao thâm khó dò, nhất là kiếm ý như vực sâu, như biển lớn, mênh mông vô bờ, sâu không nhìn thấy đáy.
Khuôn mặt lúc nào cũng rất nghiêm túc, sau khi thấy Lâm Nhất, ông ta lập tức lộ ra ý cười.
"Anh bạn nhỏ, nghe nói Bôn Lôi ma kiếm đã bị người ta chém chết ngay trước mặt mọi người ở Thiên Tinh Các, thế danh sách này của cậu chắc là chưa
hoàn thành nhỉ” Chưởng môn Phù Vân cười nói: "Trước đó chúng ta đã thỏa thuận rồi, chỉ cần sót một người, thì một giọt Chân long thánh dịch cũng không
có.
Lâm Nhất không nói gì, hắn để cái đầu của Bôn Lôi ma kiếm ra, nhíu mày nói: "Giả cho đổi."
"Công tử Táng Hoa chính là cậu hả?" Chưởng môn Phù Vân ngạc nhiên nói.
Lâm Nhất chớp mắt, mỉm cười nói: "Ông cứ giả vờ tiếp đi."
"Ha ha hai"
Chưởng môn Phù Vân cười nói: "Lão phu không giả vờ đâu, tuy ta có phỏng đoán một chút, nhưng ai mà ngờ được, đạo âm luật của cậu còn có trình độ như vậy."
"Bớt làm trò đi, Chân long thánh dịch của ta, ông đã chuẩn bị xong chưa."