Chỉ là trước khi đi, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu nữa. "Ha ha hai"
Chưởng môn Phù Vân cười to, khi cười, nết nhăn nơi khóe mắt nhăn lại, trông ông ta trẻ lên nhiều.
Dường như Lâm Nhất sinh ra ảo giác, người đang đứng trước mặt mình không phải là một ông già, mà là một kiếm khách trẻ phong độ bất phàm, tràn đầy tài năng, phong thái của hắn làm cho mọi kiếm khách phải ủ ê nhạt nhòa.
"Nhóc con, cậu thật là cứng đầu, thôi được rồi, đợi cậu luyện hóa xong chỗ Chân long thánh dịch này, ta sẽ cho cậu mấy cái tên nữa nhé." Chưởng môn Phù Vân cười bất đắc dĩ.
"Thành giao!"
Lâm Nhất vui vẻ hớn hở, quả nhiên ông già này vẫn còn Chân long thánh dịch.
Sau khi hắn ra khỏi điện chính tông môn chưa được bao lâu, Diệp Tử Lăng đi vào điện chính tông môn, hai người không có đụng mặt nhau.
"Cha, lần này ma vực Thương Huyền đã xảy ra chuyện lớn."
Diệp Tử Lăng vừa mới về từ ma vực Thương Huyền, nàng ta vẫn khó mà quên được chuyện xảy ra ở Thiên Tinh Các.
Nàng ta kể lại kỹ càng sự việc công tử Táng Hoa chém chết Bôn Lôi ma kiếm cho đối phương nghe, đồng thời hỏi kiểu thăm dò.
"Bên ngoài đồn, công tử Táng Hoa này là đệ tử chân truyền của Phù Vân Kiếm Tông?" Diệp Tử Lăng dè dặt nói, nói thật nàng ta không tin, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút mong chờ.
Nếu đối phương thật sự là đệ tử chân truyền của Phù Vân Kiếm Tông, vậy chắc chăn phụ thân biết đó là ai, thế thì nàng ta có thể đích thân nói lời cảm ơn với hắn.
Chỉ là nói lời cảm ơn thôi, Diệp Tử Lăng nhắc đi nhắc lại trong lòng, cứ như thể đang thuyết phục chính mình vậy.
Bôn Lôi ma kiếm là nút thắt của nàng ta, hoặc bảo đó là tâm ma cũng không quá, công tử Táng Hoa giết chết hắn ta. Sau một khúc tiêu, nút thắt của nàng ta đã được hóa giải trong vô hình, cực kỳ thần kỳ.
Trong tiếng tiêu đó ẩn chứa sự cô độc và thanh lãnh khó mà tưởng tượng nổi, nàng ta láng máng bắt được một tia ý cảnh, còn người ngoài nhìn vào thì nói thẳng là công tử Táng Hoa ngỗ ngược.
Trong thâm tâm, có lẽ mình có một nỗi phiền muộn khó lòng tháo gỡ. Nhưng so với đối phương, chút nút thắt của mình đây chẳng là gì cả.
"Lâm Nhất vừa đi, cậu ấy đã kể cho ta nghe chuyện ở ma vực Thương Huyền rồi." Khuôn mặt chưởng môn Phù Vân hiện ra ý cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Ánh mắt Diệp Tử Lăng xoẹt qua một tia thất vọng khó nhận thấy, phụ thân không nói, vậy có lẽ, công tử Táng Hoa kia không phải đệ tử chân truyền của Phù Vân Kiếm Tông thật rồi.
Nhưng Lâm Nhất cũng ở ma vực Thương Huyền ư?
'Tên này mới ở Thiên Phách Thất Trọng cảnh thôi, tuy bảo người ở cảnh giới Tỉnh Nguyên bình thường không phải đối thủ của hắn, nhưng đi đến ma vực thì vẫn là quá liều lĩnh.
'Tên này đúng là đồ điên, so với công tử Táng Hoa, kém xa.
Trong lòng nghĩ vậy, tâm tình của Diệp Tử Lăng không kìm được hiện ra ngoài mặt.
"Hình như con rất có ý kiến với Lâm Nhất hả?" Chưởng môn Phù Vân cười tít mắt nói.
Diệp Tử Lăng nói thật: "Con gái không có ý kiến với hắn, con chỉ không thích cái tính hay thể hiện của hắn thôi, nếu hắn mà biết khiêm tốn. Thì với thiên phú của hắn, sau này thể nào cũng hơn con, nhưng bây giờ hắn chỉ là một đệ tử ngông cuồng thôi, còn chưa vào Tinh Quân, đã dám đến ma vực Thương Huyền, thiên phú có cao đi chăng nữa, thì cũng phải biết tiếc mạng."
"Ha ha ha ha!"
Chưởng môn Phù Vân không kìm được cười to nói: "Công tử Táng Hoa có thể ngông cưồng? Lâm Nhất thì không được ngông cuồng hả? Con như vầy là có hơi thành kiến với người ta đó..."
Dường như Diệp Tử Lăng bị vạch trần gì gì đó, khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ đỏ mặt, nàng ta nhỏ giọng nói: "Hắn làm sao mà bì được với công tử Táng Hoa? Thực lực của hai người chênh lệch quá nhiều... Con có thành kiến với hắn đâu, chẳng qua, chẳng qua con không thích hắn cứ ngông cuồng thôi."
"Hắn đứng hạng nhất Thiên lộ thứ chín, xếp thứ nhất trên bảng Thông Thiên, yêu nghiệt như thế, con bảo hắn phải khiêm tốn kiểu gì ở Phù Vân Kiếm Tông? Thiên phú, thực lực của hắn như thế, bất kể làm cái gì cũng sẽ có vẻ rất ngông cuồng." Chưởng môn Phù Vân cười nhẹ nói.
Oanh!
Trong lòng Diệp Tử Lăng chấn động, trước đây phụ thân không hề nói ra xếp hạng của đối phương trên bảng Thông Thiên, vậy mà hắn còn đứng đầu bảng ở Thiên lộ thứ chín, nơi các quân hùng số một số hai xưng bá ư?
Chuyện này sao có thể!
Rõ ràng tên đó đáng ghét như thế, sao có thể là người giành hạng nhất chứ, chuyện này quá vô lý.
Nghĩ đến chuyện, khả năng mình đã hiểu lầm đối phương, Diệp Tử Lăng chợt thấy căng thẳng, nhưng dù vậy nàng ta vẫn bảo: "Thế thì sao, hắn, hắn lén nuôi ấu nữ!"
Chưởng môn Phù Vân vuốt chòm râu, mỉm cười nói: "Nếu ta đoán không nhầm thì có thể đó là khí linh, cũng có thể là kiếm linh, chứ không phải như con nghĩ đâu."
Khí linh? Kiếm linh?
Diệp Tử Lăng ngẩn người, cô bé xinh đẹp như tiên nữ kia, mà lại là khí linh. Thế này thì hiểu lầm to rồi, nghĩ đến suy nghĩ mà mình gán cho đối phương, nàng ta không khỏi thấy xấu hổ.
Chuyện cười này nháo có hơi lớn rồi.