Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 3959: Muội biết gì hả?




Lâm Nhất giật mình, không khỏi bật cười: "Tình địch của ta xuất hiện từ khi nào thế?"
"Hừ, đồ cặn bã!" Tiểu Băng Phượng khinh thường nói.
Cô nhóc Vũ Nhược căng thẳng nói: "Vân sư huynh, huynh không biết nhưng ta biết, từ khi sư tỷ trở về từ Ma vực Thương Huyền trở về, cả người sư tỷ đã thay. đổi rất nhiều. Thật đấy, thay đổi lớn lắm, thỉnh thoảng tỷ ấy cứ ngây ngốc, tự lẩm bẩm một mình, nói gì mà một khúc đoạn tràng, tìm đâu tri âm nơi chân trời?”
"Động một chút là hát hết khúc này đến khúc khác... Trời ạ, sư tỷ chưa bao giờ thẫn thờ như vậy. Chắc chắn tỷ ấy có người mình thích. Huynh ở bên ngoài có từng nghe nói tới công tử Táng Hoa chưa? Hình như là người này. Công tử Táng Hoa này cũng không biết là tên khốn nào. Muội hận và ghét hắn chết đi
được.”
Nàng ấy lắm nhảm một đống, khiến Lâm Nhất nghe xong cũng hơi rối, nhưng Tiểu Băng Phượng nghe vậy lại cười rộ lên.
"Đúng, đúng, đúng. Công tử Táng Hoa là tên cặn bã, bổn đế rất tán thành!" Tiểu Băng Phượng ôm bụng cười không ngớt.
Ta trở thành tình địch của chính mình ư?
Đợi đã... Ta có hứng thú với Diệp Tử Lăng từ khi nào thế? Lâm Nhất hơi rối bời, hắn nghiêm túc nói: "Nhóc con, ta không có hứng thú với sư tỷ của muội. Đừng nghĩ lung tung và ăn nói bậy bạ."
"Hi hi, muội hiểu rồi!"
Cô nhóc chớp mắt nhìn hắn, dáng vẻ như ta hiểu mà, càng nhìn càng lệch lạc.
Muội biết gì hả?
Lâm Nhất thấy đau đầu, trên mặt ngập tràn tuyệt vọng.
"Ha ha, Vân sư huynh, nói nghiêm túc nhé. Huynh đã từng nghe nói về công tử Táng Hoa chưa? Gần đây đã lan truyền như điên khắp tông môn. Người này lợi hại lắm. Hắn thổi một khúc sáo đã lấy mạng Bôn Lôi Ma kiếm trong Thiên
Tỉnh Các của Ma vực Thương Huyền!”
Tiểu Vũ Nhược cũng rất rõ về mối hận thù sâu sắc giữa Bôn Lôi Ma kiếm và Phù Vân Kiếm tông. Nàng ấy đã rất sốc khi lần đầu tiên nghe thấy tin này.
Lâm Nhất cau mày, giờ bảo hẳn nên nói gì đây? Hắn không thể tự khen mình, điều này rất khó đấy.
"Ta cũng có nghe qua một chút, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Tàm tạm, tàm tạm, còn kém một chút so với ta." Lâm Nhất ngẫm nghĩ một chút, quyết định tốt hơn không phô trương, cố gắng khiêm tốn một chút.
"Thật sao? Giọng điệu cũng mạnh miệng ghê!"
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên bên ngoài Đinh Cư Các. Một luồng lạnh lão vô tận ập vào mặt họ, khiến cả Lâm Nhất và Vũ Nhược đều rùng mình.
Nụ cười trên mặt Tiểu Băng Phượng lập tức cứng lại, toàn thân căng thẳng, lóe mình nhanh chóng chui vào hộp kiếm Tử Kiêu không dám dừng lại một giây
phút nào.
Lâm Nhất mở to mắt, rốt cuộc con nhóc này đã để lại bao nhiêu bóng ma tâm lý.
Vút! Gió lạnh thổi qua, Diệp Tử Lăng lóe mình đã xuất hiện trước mặt họ.
"Sư tỷ"
Tiểu Vũ Nhược ngoan ngoãn đứng sang một bên, trên mặt nở nụ cười.
"Lát nữa ta sẽ xử lý muội saul"
Diệp Tử Lăng trừng mắt nhìn nàng ấy, cô nhóc cúi đầu không dám lên tiếng. Nhưng chờ Diệp Tử Lăng quay người đi, nàng ấy lập tức lè lưỡi, cười tinh nghịch với Lâm Nhất.
"Diệp sư tỷ, dạo này có khỏe không!"Lâm Nhất cười khẽ.
Thật ra cũng chẳng lâu lắm, Lâm Nhất đã phát giác được sự hiện diện của đối phương trong Thiên Tỉnh Các ở Ma vực Thương Huyền. Chỉ là hắn không đến chào hỏi vì bất tiện về thân phận mà thôi.
"Ta biết mọi chuyện của đệ!"
Diệp Tử Lăng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất và nói đầy ẩn ý.
Đều biết hả?
Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng hẳn giật thót, không thể nào.
Mặt nạ trăng bạc sẽ ngăn toàn bộ khí tức của một người, giọng nói cũng thay đổi, và quan trọng nhất là khí chất sẽ thay đổi long trời lở đất.
"Chưởng môn đã nói cho ta biết rồi, đệ xếp thứ chín trong bảng Thiên Lộ, mười phương đang nằm trong tay đệ, tỷ lệ sinh tử là 50:50. Trong trận chiến cuối cùng đỉnh cao của Thiên Lộ không ai có thể sánh được! Đệ là người đứng đầu kim bảng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.