Lâm Nhất cười, hắn với tiểu Tặc Miêu không phân biệt này nọ đâu.
Lúc này, hắn lấy bình Tịnh Ngọc ra, trong bình thủy tinh trong suốt, quả Thần Huyết tỏa ra ánh sáng không thể dùng lời để diễn tả.
Lúc ẩn lúc hiện, óng ánh rực rỡ.
"Sẽ không làm người khác chú ý chứ?" Lâm Nhất nhìn tiểu Băng Phượng rồi cẩn thận nói.
Người khác ở đây, chủ yếu là chỉ chưởng môn Phù Vân, ông chưởng môn này thực lực sâu không lường được, Lâm Nhất đoán đối phương đã nắm chắc Thần Tiêu kiếm ý từ lâu rồi.
Tiểu Băng Phượng không nói gì, nàng ta lơ lửng trên không trung, tóc dài để xõa.
Ấn ký màu vàng và đỏ ở mi tâm hòa vào nhau tỏa ra thần quang, ngũ quan của nàng ta như băng khắc ngọc mài, giờ phút này trông cực kỳ thần thánh, làm người ta không thể nhìn thẳng vào.
Đôi bàn tay làm cực nhanh, chỉ trong chốc lát hằng hà linh văn hiện lên, rồi bay nhanh đan xen vào nhau trên không trung.
Am!
Vào khoảnh khắc linh trận sắp thành hình, hai đạo thần văn ở mi tâm bung ra như xiềng xích. Toàn bộ linh trận trở nên kín không kẽ hở trong nháy mắt, hóa thành kết giới im lặng bao phủ Đinh Phong Cư.
Sau khi làm xong tất cả, mặt tiểu Băng Phượng tái nhợt, linh quang trong mắt cũng nhạt đi.
"Trận này to quá." Lâm Nhất líu lưỡi nói.
Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói: "Qủa Thần Huyết trân quý cỡ nào chứ, bổn đế làm vậy không phải để đề phòng ông chưởng môn Phù Vân kia, giới Côn Luân quá nhiều lão quái vật. Một khi bị người ta biết, ngươi đang giữ kỳ vật này, thì mười cái mạng cũng không đủ cho ngươi dùng, bây giờ thì được rồi."
Lâm Nhất giải phong ấn cho bình Tịnh Ngọc, quả Thần Huyết bay ra, hắn đưa tay ra ngắt lấy một phiến lá trong đấy.
Phiến lá kia tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trên phiến lá có ý chí thủy ẩn chứa trong đó, hạng ý chí đó nhắm thẳng vào đại đạo.
Nếu là võ giả tu luyện ý chí thủy, có được phiến lá này thì ý chí võ đạo sẽ xảy ra sự lột xác chưa từng có.
Giọt sương trên lá sáng lấp lánh, long lanh óng ánh, cực kỳ mê người.
Tiểu Băng Phượng liếm môi, bẹp miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại ngại ngùng.
"Năm đó chắc Đại Đế đã từng uống không ít sương trên lá thần nhỉ!" Lâm Nhất mỉm cười nói.
"Đúng vậy, năm đó bổn đế toàn uống băng cốc, trước khi uống ta còn súc miệng ba lần mới uống, lịch sự lắm!" Tiểu Băng Phượng kiêu ngạo nói.
"Bây giờ uống tạm một ít nhé, nào há miệng!"
'Vừa nãy Lâm Nhất rất thương nàng ta, thấy nàng ta ngại, bèn chủ động bảo. nàng ta há miệng.
"Hừ hừ, bổn đế sẽ uống tạm vậy."
Tiểu Băng Phượng ngọ nguậy một chút, rồi ngẩng đầu há miệng, Lâm Nhất nghiêng chiếc lá cho từng giọt sương chảy xuống.
Tách!
Theo việc giọt sương chảy vào miệng, vừa rồi mặt tiểu Băng Phượng tái nhợt, bây giờ nhoáng cái đã hồng hào lên.
Nàng ta tỉnh thần sảng khoái, hai mắt tỏa sáng, phong thái tươi tỉnh hơn. Chỉ chốc lát, sương trên lá thần đã chảy vào hết, lúc này Lâm Nhất mới dừng
tay. Sau đó trông thấy tiểu Tặc Miêu đang nhìn mình với mắt mong chờ, hắn cười cười rồi đưa lá thần đến bên miệng đối phương.
Tiểu Tặc Miêu do dự một lát, không biết phải hạ miệng như nào.
"Mèo ngốc."
Tiểu Băng Phương ôm Tặc Miêu vào lòng, lấy lá diệp khỏi tay Lâm Nhất, rồi cười nói: "Ta dạy ngươi cách luyện hóa, ngươi cất kỹ quả thần, đưa ta lệnh bài kia
của ngươi!"
Có lệnh bài, tức là có thể tùy ý đi lại ở Phù Vân kiếm tông, có thể tìm một chỗ yên lặng không người.
Sau khi hai tên nhóc đó đi, Lâm Nhất lại chuyển tầm mắt lên túi trữ vật của Bôn Lôi ma kiếm, hắn cũng không kỳ vọng cho lắm.
Hiện giờ hắn có cực kỳ nhiều đan Tinh Thần, ngay cả thánh binh cũng có một cây, nên hắn sẽ không quá để ý đồ của Bôn Lôi ma kiếm.
Dù sao cũng thì chỉ tà tu cấp bậc Tinh Quân, dù tiếng ác vang dội, bảo vật trên người cũng sẽ không quá giật gân.
Quả đúng như dự đoán, trong túi trữ vật cũng chỉ có lơ thơ tí đan Tinh Thần, cùng với nhiều đồ linh tinh cướp được. Huyền thiên trọng giáp mà Lâm Nhất có hứng thú nhất, hắn đã lục vài lượt cũng không thấy, cái này cũng nằm trong dự
đoán của hắn.
Dù gì đó cũng là công pháp trấn phái của Huyền Thiên Tông, dù chỉ là bản thiếu, cũng không dễ tuồn ra ngoài.
Trên thực tế, bảo vật và tài nguyên bên trong túi trữ vật cũng có kha khá đấy, đối với bất kỳ một đệ tử chân truyền nào của Phù Vân kiếm tông thì đây cũng
được tính là một khoản của cải cực lớn.
Dù là Diệp Tử Lăng cũng không ngoại lệ, chẳng qua đối với Lâm Nhất mà nói thì nó thật sự không có sức hấp dẫn mấy.
"Đây là?"
Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Nhất lóe ra tia khác thường, hắn lục thấy một miếng mộc bài trong túi đồ linh tinh.
Răng rắc!
Hắn bóp nát mộc bài, một chiếc chìa khóa xinh xắn xuất hiện, chiếc chìa khóa tỏa ra khí tức cổ xưa mà huyền ảo.
"Khô huyền!" Lâm Nhất phát hiện nét chữ trên chiếc chìa khóa, hắn đọc ra.
Lai lịch của cái chìa khóa này cổ xưa lắm, trừ nét chữ khắc dấu ra, thì không nhìn ra manh mối gì nữa.
Nhưng trực giác nói với Lâm Nhất rằng, cái chìa khóa này không hề đơn giản.
"Tên này quả nhiên có bí mật..." Trước đó, Lâm Nhất đã từng nghĩ, là một đệ tử của Huyền Thiên Tông, sao hắn ta lại chạy đến Thương Huyền phủ.
"Có cơ hội phải nghe ngóng mới được!"
Tạm thời hắn không rảnh để suy nghĩ chuyện lai lịch của chiếc chìa khóa, nhưng có thời gian hắn sẽ đi nghe ngóng hai chữ Khô Huyền một phen.