Nhất là khi kiếm thứ mười đánh ra, gẩy mây gặp trời, kiếm quang đó như thiên đạo vô tình, uy nghiêm hùng vĩ, chấn động lòng người.
Ầm!
Lâm Nhất thu kiếm vào bao, cỗ uy áp khủng bố như diệt thế kia thật lâu vẫn chưa tan. Mây mù lượn lờ, điện quang chớp giật đùng đùng trong làn mây.
Hắn đứng yên tại chỗ, dáng người không cao, nhưng lại cho người ta cảm giác sừng sững như Vạn Nhẫn Cô Phong.
"Ta là một ngọn núi Thánh Kiếm!" Lâm Nhất khẽ tự nói, ánh mắt lóe lên, tài năng lộ rõ.
Bây giờ nói chung là mười kiếm đầu của Phù Vân thập tam kiếm đã được luyện đến hóa cảnh, cái gọi là hóa cảnh tức là trên đỉnh phong viên mãn, xuất thần nhập hóa, hóa thành mình dùng.
Bây giờ kiếm pháp này đã có ý cảnh và dấu ấn chỉ thuộc về Lâm Nhất, ta là một ngọn núi Thánh Kiếm, hắn có thể khai triển kiếm thế của mình hóa thành một ngọn núi như núi Thánh Kiếm.
Người khác không hiểu được mây không phải là ý của ta, tu luyện đến đại thành đã là cực hạn rồi, đại đến viên mãn thì gần như là không có khả năng cho. lắm.
Cho dù một ngày nào đó tu luyện đến hóa cảnh, cũng không thể giống được Lâm Nhất, nắm chắc ý cảnh của núi Thánh Kiếm.
Cái này không chỉ cần ý cảnh nửa bước tứ phẩm, mà còn cần có cơ thể đẹp đến nỗi hơn hẳn Tỉnh Quân, nếu không căn bản là không thể dựng lên dị tượng hào hùng là ngọn núi cao vạn trượng.
"Không chỉ Kim Ô Cửu Biến... tu luyện Thương long thánh thiên quyết cũng có thể dung hợp vào trong ý cảnh kiếm đạo. Kẹt ở Thiên phách thất trọng cảnh chưa chắc đã là chuyện xấu, chí ít thì nửa năm nay, ta đã thông hiểu toàn bộ võ học rồi."
Lâm Nhất lẩm bẩm nói một mình.
Đổi sang người bình thường, tu vi một mực có tinh tiến, chắc chắn không thể có được tâm cảnh như của hẳn hiện giờ.
Hình như cũng không tệ!
Lâm Nhất cong môi, mỉm cười, mỗi cái là thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Nhoáng cái đã nửa năm, nửa năm nữa là hắn phải rời khỏi Phù Vân kiếm tông rồi.
Nửa năm chung sống, hẳn rất có tình cảm với Phù Vân kiếm tông.
Bất kể là rượu của Lạc cô nương, hay là sự tồn tại của cô nhóc Vũ Nhược kia, thậm chí còn cả Diệp Tử Lăng lúc nào cũng lạnh lùng nữa, hẳn đều thấy rất
tốt.
Mấy tháng nữa là đến trận đấu xếp hạng vị trí ở Thương Huyền phủ, không biết Diệp Tử Lăng có gánh được không.
Nghe cô nhóc Vũ Nhược bảo, dạo này nàng ta đang đột phá lên cảnh giới Tinh Tượng.
Đại cảnh cuối cùng ở cảnh giới Tinh Quân, lấy tinh nguyên trên trời ngưng tụ ra Chư Thiên Tinh Tượng, vẽ ra cảnh sắc thuộc về mình.
VùI
Đột nhiên, kén kiếm ở mi tâm Lâm Nhất có cảm ứng gì đó, một thân ảnh gầy gò xuất hiện trong phạm vi kiếm ý bao phủ.
Có người tới, còn là một 'người quen cũ.
Người tới là Phùng Chương, lúc trước hắn ta nghỉ ngờ Lâm Nhất không có tư cách làm đệ tử chân truyền, sau đó hắn ta tự mình làm mất mặt mình.
Thằng cha này đến đây làm gì? Lâm Nhất nghĩ đến người này, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười, hắn có ấn
tượng rất sâu đậm với người này. Nếu không phải do người này nhiều lần hàng động trơ trến, thì hôm đó hắn sẽ không làm ra hành động Thất bộ thành kiếm.
"Hình như trình độ kiếm đạo của Lâm sư huynh lại tiến bộ nữa rồi..." Sau khi đi vào Định Phong Cư, Phùng Chương nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt hơi kính sợ rồi nói.
Dạo gần đây, Phù Vân kiếm tông có rất nhiều tin đồn, bảo rằng Lâm Nhất chỉ là một kẻ tài hèn sức mọn, hôm đó leo được lên núi Thánh Kiếm chẳng qua là gặp may thôi.
Nếu không thì không thể lý giải được vì sao đến tận bây giờ hắn vẫn kẹt ở Thiên Phách.
Nếu mà là ngày xưa thì chắc chắn Phùng Chương đã không phục rồi, có khi còn chủ động tới làm phiền Lâm Nhất, nhưng ngày đó hắn ta thật sự đã bị một bài học nhớ đời.
Hắn ta triệt để tin phục Lâm Nhất, không dám có ý tưởng gì nữa.
Quả nhiên, hôm nay gặp lại đối phương, hắn ta lập tức cảm nhận được một cỗ kiếm thế cực kỳ đáng sợ còn sót lại trên người đối phương. Kiếm thế đó đã tản đi bảy tám phần rồi, chỉ còn lại không đến một phần, nhưng vẫn làm cho.
người ta thấy áp lực như núi.
"Ngươi đã thăng lên cảnh giới Tinh Hà rồi à?" Lâm Nhất nhìn qua, hắn ngạc. nhiên nói.
Nửa năm trước, hắn nhớ hình như đối phương vẫn đang ở cảnh giới Tinh Nguyên, xem ra nửa năm nay hắn ta đã tiến bộ rất nhiều.
"Gặp may, gặp may thôi. Hôm đó Lâm sư huynh leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm, tiếng chuông đại đạo, kiếm âm không dứt, ta đã thu hoạch được rất nhiều." Phùng Chương nói thật.
Còn khá khiên tốn đấy chứ.
Lâm Nhất cười, rồi hỏi: "Ngươi tìm ta có việc gì?"
Người này ý mà, đã ra tay là không lưu tình tí nào.
Nhưng nếu người khác lùi vài bước, không ngáng chân ngươi nữa, thì hắn vẫn biết khoan dung độ lượng.
"Vũ Nhược sư muội sắp xuống núi đi rèn luyện, chỉ đích danh muốn huynh đi cùng... Diệp sư tỷ không khuyên được muội ấy, nên nhờ ta tới hỏi ý kiến của huynh." Phùng Chương hâm mộ nói.
Tiểu Vũ Nhược được xem là tiểu mỹ nhân nổi danh ở Phù Vân kiếm tông, mặc dù tuổi không lớn, nhưng dáng người khá là duyên dáng.
Quan trọng nhất là nàng ta tính tình ngây thơ, hoạt bát vui vẻ, gương mặt lúc nào cũng tươi cười.
Tự nhiên làm cho người ta có ấn tượng tốt, trong lòng rất nhiều đệ tử, tiểu Vũ Nhược còn xinh đẹp hơn Diệp Tử Lăng.
Nhưng tiểu sư muội này lại cứ thích quan tâm Lâm Nhất, ba ngày hai bữa lại đến Đinh Phong Cư.
Thế là làm cho không biết bao nhiêu người ghen tị điên lên được, Phùng Chương cũng là một trong số đó.
Khuôn mặt Lâm Nhất hiện lên ý cười, cuối cùng cô nhóc này cũng phải xuống núi rèn luyện rồi, nhưng quy cách cao thật đấy, ngay cả Diệp Tử Lăng đang bế quan cũng phải ra rồi.
"Ý của Diệp sư tỷ là, nếu huynh có việc thì không cần để ý đến tiểu sư muội..." Phùng Chương nói tiếp.
"Ta không có việc gì."
Lâm Nhất mỉm cười, đối phương còn dừng lại cả việc đột phá lên Tinh Tượng, thế thì hình như hắn chẳng có chuyện gì quan trọng hơn rồi.
Huống hồ mỗi lần Lâm Nhất xuất tông, hắn toàn dùng thân phận của công tử Táng Hoa, hình như hắn vẫn chưa chính thức đi ra ngoài với thân phận đệ tử chân truyền của Phù Vân kiếm tông.