Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 3992: Dùng lực phá chiêu




Dứt lời, một cuộn tranh sau lưng Lôi Ưng chợt sáng bừng lên, sau đó chậm rãi mở ra.
Ầm ầm!
Trên tranh là một yêu thú cổ xưa, khoảnh khắc cả bức tranh mở ra hoàn †oàn, yêu thú nọ nhảy từ trong họa ra ngoài, vô số đốm đen lấp lánh nở rộ.
Đó là một con ma ưng màu đen, được sấm sét và ngọn lửa hun đúc mà thành, cơ thể tỏa ra ánh sáng bóng loáng như kim loại. Nó thét dài thê lương,
khiến cả bầu trời bị ma vân bao phủ.
Toàn thân Lôi Ưng tản ra ma quang khủng bố, giờ khắc này hắn ta tựa như: ma quỷ bước ra từ luyện ngục.
Từng tràng cười quái dị phát ra từ miệng Lôi Ưng. Hắn ta không hề bắt lấy bóng người Diệp Tử Lăng giữa gió tuyết mà vỗ thẳng một chưởng ra ngoài.
Ruỳnh! Màn tỉnh nguyên trải rộng bị ma quang ập đến lập tức diễn hóa thành một bàn tay khổng lồ to tới mấy trăm trượng, nặng nề quăng một đòn về phía gió
tuyết đầy trời và chín con Thanh Loan kia.
Bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, ngay cả hư không cũng bị vỗ cho nổ tung, sinh ra vô số vết nứt.
Lần này hắn ra tay không chừa lại chút đường sống nào, xuất thủ, không có ở đây chút nào đường sống, tế Tinh Tượng ra ngoài, không buồn che giấu tu vi cảnh giới Bán Bộ Thần Đan nữa.
Dùng lực phá chiêu, hung hăng nghiền ép.
Cạch! Cạch! Loảng xoảng!
Bông tuyết đầy trời liên tiếp vỡ tan tành, chín con Thanh Loan biến ảo qua
lại, biến ra kiếm thế mênh mông vô biên. Chẳng qua vẫn không có mấy khả năng ngăn cản dưới bàn tay khổng lồ này, chỉ có thể dần tan vỡ.
Am!
Đến khi bóng ma màu đen kia lao xuống lúc, toàn bộ kiếm thế sụp đổ, tan biến khỏi đất trời trong nháy mắt.
Phụt!
Gió tuyết mịt mùng tiêu tán, cơ thể Diệp Tử Lăng như tờ giấy mỏng bị vỗ bay ra ngoài. Nàng ta quỳ một chân dưới đất, miệng hộc máu tươi, gương mặt tái nhợt tựa như đóa hoa sắp lụi tàn.
Quá đáng sợ...
Dù đối phương bị thương vô cùng nặng, chênh lệch nhường này vẫn không phải nàng ta có thể ngăn chặn được.
Ý thức của Diệp Tử Lăng cũng dần mơ hồ sau một kích này. Tí táchI
Lôi Ưng giẫm khí. Hắn một thân áo tơi, cổ tay áo bào không ngừng nhỏ giọt máu tươi.
Một kích này hủy thiên diệt địa, chương hiển uy danh vô địch.
Dọa cho Tiêu Khôn và các tà tu khác kinh hãi vô cùng, mặt mày cũng lộ rõ khẩn trương, không dám thở mạnh.
Lôi Ưng liếc Diệp Tử Lăng, mặt nạ trắng đen biến ảo diễn hóa ra dáng vẻ âm trầm đáng sợ.
"Ngươi muốn chết? Nhưng ta không muốn thành toàn ngươi. Ta phải cho ngươi biết cõi đời này có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cái chết. Bắt nàng lại, giữ cho người sống sót. Ta phải bán nàng ta tới Ma Vực, khiến nàng ta biết cái gì mới là tuyệt vọng chân chính!"
Có thể thấy được một kích vừa rồi khiến Lôi Ưng trả giá cực lớn, làm lửa giận trong lòng hắn dâng lên tới cực hạn.
"Dạ... Vâng! Vâng!"
Tiêu Khôn ngẩn người ra một lát mới đám tà tu khác tới gần Diệp Tử Lăng.
† mình tỉnh táo, vội vàng gật đầu gọi
Hai mắt Diệp Tử Lăng mơ hồ, phát hiện có người đến gần nhưng tay phải cầm kiếm lại mềm nhữn không còn sức lực. Trong lúc nàng so đấu với Lôi Ưng khi trước đã bị thương không nhẹ, một kích cuối cùng hoàn toàn làm nàng bị trọng thương.
Giờ thì đừng nói đến chuyện ngăn cản đám người này, muốn tự sát còn không làm được ấy chứ.
Nhưng ngay khi ý thức của nàng sắp mơ hồ hẳn thì có tiếng tiêu đồn dập chợt vang lên từ xa.
Tranh! Keng!
Tiếng tiêu như tiếng rồng ngâm, mang theo tức giận và cuồng bạo chưa bao giờ có. Giữa đất trời mờ mịt, đối phương thổi lên khúc nhạc vô cùng bá đạo.
Nhất kiếm trảm phù vân, nhất kiếm phá cửu thiên. Nhất kiếm diệt bát hoang, nhất kiếm bình tứ hải. Phù vân cửu thiên, bát hoang tứ hải!
Lâm Nhất dung hợp m thanh Vương Hầu với kiếm ý Thông Thiên, thổi ra âm thanh bá đạo nhất mình có thể tấu bằng sáo Tử Ngọc Thần Trúc.
Rầm! Rầm! Ầm! Tà tu tới gần Tử Lăng đều lần lượt bị tiếng tiêu đánh vỡ sọ, từng cơ thể
không đầu đổ xuống ầm ầm, từng cái đầu lâu nổ ra sương máu lạnh như băng theo tiếng tiêu.
Ẩm!
Tiêu Khôn đứng trong cơn bão kiếm ý, phải dùng hết sức mới tránh thoát được, một quyền đánh nổ rất nhiều sóng âm, lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững nổi.
"Ai?"
Nhưng đáp lại chỉ có tiếng sáo lạnh băng vô tình, kiếm ý Bán Bộ tứ phẩm được tiếng sáo thúc giục diễn hóa ra gấp bội.
Kiếm ý hóa thành thương long quấn quanh gió và tia sét bàng bạc, đôi mắt tản ra kiếm quang đau mắt. Thương long này theo tiếng sáo cao vút đâm thủng hư không, thoáng cái đã đâm thẳng vào người Tiêu Khôn.
Phụt!
Hắn ta thương tích khắp người, phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống đất lộn mấy vòng không bò dậy nữa.
Tiêu Khôn nằm dưới đất ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trời có bóng người chậm rãi giáng xuống. Hắn một thân áo màu bạc, tay cầm sáo ngọc, đeo mặt nạ, mái tóc bạch kim dài tới eo, cõng hộp kiếm màu bạc.
Toàn thân hắn tản ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, tựa như khoác một tầng ánh trăng, lại giống như cả người toát ra nhàn nhạt ánh bạc, giống như là khoác một †ầng ánh trăng. Trông hắn chẳng khác nào vầng trăng hạ xuống trần gian.
"Công tử Táng Hoa! Hắn, sao hắn lại tới..."
Tâm mắt Diệp Tử Lăng mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mông lung mà thôi, chẳng qua nàng ta đã quá quen thuộc tiếng sáo kia.
Thế gian quá nhiều người am hiểu thổi sáo nhưng chỉ có một công tử Táng Hoa. Người có phong thái như vậy chỉ có hắn mà thôi. Nàng ta cố gắng mở mắt ra, nhưng làm cách nào cũng không được. Nàng ta vừa tức vừa vội, chỉ cảm thấy sự sống đang nhanh chóng xói mòn.
Mình phải chết... Diệp Tử Lăng suy nghĩ vẩn vơ, cũng không đau khổ hay hối hận, chỉ có bi thương vô hạn ngưng kết ra đóa hoa buồn bã trong mắt. Trong màn sương đen do tử vong ngưng kết mà thành lại loáng thoáng có ánh sáng màu bạc. Nhưng mắt của nàng ta đã không thể nhìn rõ thế giới này, chỉ có đóa hoa đang héo tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.