Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 405: Danh ngạch hạt giống




Trong vòng một năm, nó sẽ chỉ mở một lần khi khảo hạch bắt đầu.
Hôm nay không tính là khảo hạch chính thức, chỉ có thể coi như báo danh và kiểm tra, Hân Nghiên đành phải dẫn mấy người vào từ cửa phụ.
Thiếu niên kiệt xuất từ các quận của nước Đại Tần lần lượt đến, xếp hàng dài bất tận như mấy con trường long.
“Nhiều người quá...”
“Sức hấp dẫn của Lăng Tiêu Kiếm Các đúng là không bình thường”.
“Có lẽ ít nhất cũng hơn mười ngàn người, con số này chỉ mới trong hôm nay. Nghe nói thời gian báo danh đã kéo dài mấy ngày rồi”.
Nhiều thiếu niên tỏ ra ngạc nhiên khi chứng kiến thế trận như vậy.
Lâm Nhất không cảm thấy bất ngờ, đạt tới Tiên Thiên tứ khiếu trước mười bảy tuổi, ngưỡng cửa này không thể nói là không cao.
Nhưng nếu phóng tầm mắt ra khắp nước Đại Tần, hơn một trăm quận, dân số nhiều vô kể, cảnh tượng trước mắt có vẻ rất bình thường.
Hàng ngũ rất dài, không biết phải chờ tới khi nào, nhưng những thiếu niên này không hề dám càn rỡ.
Nhiều ánh mắt hâm mộ tập trung vào đoàn người Lâm Nhất.
“Họ là ai mà không cần xếp hàng thế?”
“Chắc là danh ngạch hạt giống, nghe nói Lăng Tiêu Kiếm Các đều có danh ngạch hạt giống ở mỗi quận. Ngoài ra, trước khi khảo hạch bắt đầu, họ sẽ thu nhận những hạt giống tốt bên ngoài quận Tần Thiên trước, không để những tông môn khác cướp”.
“Có đặc quyền gì không?”
“Thật ra đặc quyền không nhiều, lợi ích lớn nhất chắc là được tiếp xúc sớm với các nhân vật lớn của tông môn. Các ngươi cũng biết đấy, có thể tìm được người chống lưng trước khi vào tông, chỗ tốt nhiều khỏi phải nói”.
“Nếu đắc tội người khác thì sao?”
“Ha ha, thế thì thảm, sau khi vào tông chỉ có đi chẻ củi, gánh nước, đổ phân, một đống việc vặt có thể khiến ngươi muốn chết”.
Mấy thiếu niên nghe thấy những lời bàn tán này đều tỏ ra khá đắc ý.
Hân Nghiên đứng đằng trước cười nhạt: “Đừng vênh váo, danh ngạch hạt giống cũng chỉ là danh ngạch, không thể đảm bảo các ngươi nhất định có thể vào Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ là giảm bớt một số rắc rối thôi”.
“Hì hì, sư tỷ yên tâm, Vô Ưu nhất định sẽ không làm tỷ mất mặt. Lăng Tiêu Kiếm Các này, ta chắc chắn sẽ vào được”.
Lời nói của Lý Vô Ưu làm Hân Nghiên bật cười khúc khích.
Mấy người này đều do cô ta chọn lựa kĩ càng ở hoang nguyên Mạc Bắc.
Nếu không vào được tông môn, quả thật là việc rất mất mặt đối với cô ta.
Đừng thấy cô ta thờ ơ mà nghĩ cô ta không lo lắng, trên thực tế thì cô ta đang rất chú tâm.
Đằng trước chợt vang lên tiếng quát giận dữ: “Ngay cả kiếm còn không cầm chắc thì tới Lăng Tiêu Kiếm Các làm gì? Ta không quan tâm tu vi hay thiên phú của ngươi cao cỡ nào, bị ta đánh một chiêu mà không thể cầm chắc thì cút ngay cho ta, Lăng Tiêu Kiếm Các không nhận kẻ vô dụng. Cút nhanh lên, kẻo làm mất mặt Lăng Tiêu Kiếm Các”.
“Người tiếp theo!”
“Tu luyện kiểu gì mà linh nguyên rời rạc thế? Tu vi của ngươi đi bằng đường núi à, căn cơ Tiên Thiên không ổn thì sau này làm sao có tiền đồ, đi đi”.
“Người tiếp theo”.
“Căn cốt của ngươi có tệ quá không hả, mới Linh thể nhị phẩm, đi ra đi”.
“Người tiếp theo”.
“Căn cốt, thiên phú hay tu vi đều không tệ, nhưng võ hồn này không thích hợp tu luyện kiếm đạo. Đi báo danh tông môn khác đi, đừng đến Lăng Tiêu Kiếm Các làm chậm trễ tiền đồ”.
“Không tệ, sau khi đỡ một đòn của ta vẫn có thể giữ được chín phần kiếm thế. He he, tiểu tử, ba ngày nữa tới đây đăng kí”.
Trong một toà đại điện, một người trung niên cầm kiếm gỗ kiểm tra những người báo danh khảo hạch đang xếp hàng.
Giọng điệu nghiêm khắc lẫn yêu cầu khắt khe đó khiến Lâm Nhất thầm kinh hãi.
Linh thể nhị phẩm cũng bị đào thải?
Lâm Nhất trầm ngâm suy nghĩ, căn cốt của hắn chưa qua kiểm tra nhưng chắc chắn sẽ không tốt hơn được bao nhiêu.
Nếu không có Thất Khiếu Lung Linh đan mà Tô Hàm Nguyệt để lại, hắn thậm chí không thể đột phá cảnh giới Hậu Thiên.
Suy cho cùng căn cốt của hắn cũng chỉ là Phàm thể đỉnh tiêm.
Nhập gia tuỳ tục, nếu không đạt tiêu chuẩn của Lăng Tiêu Kiếm Các, có lẽ hắn cũng không bước qua được ngưỡng cửa của Huyền Thiên Tông.
Nơi có thể nhận hắn cũng chỉ có Tần Thiên học phủ.
Ở đó không hỏi xuất thân và thiên phú, chỉ cần thông qua khảo hạch là có thể vào.
“Lạc Phong trưởng lão, đây là những hạt giống mà ta chọn được ở hoang nguyên Mạc Bắc, mời ngài kiểm tra”.
Ngay khi Lâm Nhất đang suy nghĩ, Hân Nghiên dẫn sáu thiếu niên đi lên bục trước đại điện.
Nơi đó có một ông lão tóc đen đang ngồi, ông ta mặc trường bào tím, kiếm thế toàn thân nặng như núi, mang lại cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Xung quanh ông ta còn có mấy vị trưởng lão của Lăng Tiêu Kiếm Các, tất cả đều mạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Lạc Phong dời mắt sang, mấy người lập tức có cảm giác như bị trường kiếm đâm xuyên.
Tầm mắt Lạc Phong tập trung vào Lý Vô Ưu trước, ông ta gật đầu cười: “Tiểu tử này không tệ... Ồ, Bán Bộ kiếm ý mạnh thật, sắp hình thành kiếm ý hoàn chỉnh rồi”.
Bỗng nhiên mắt ông lão sáng ngời, ông ta nhìn sang Lâm Nhất.
Hân Nghiên đứng bên cạnh cười giới thiệu: “Lạc Phong trưởng lão, đây là Lâm Nhất, hắn không chỉ có cảm ngộ kiếm đạo khá cao mà còn luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể”.
Lạc Phong nhìn xung quanh, hỏi các trưởng lão khác: “Các vị cảm thấy thế nào?”
“Không tệ, có thể cho tất cả mấy người này danh ngạch hạt giống”.
“Ánh mắt của Hân Nghiên ổn đấy”.
Lúc này lại có một nhóm người đi tới, sau lưng hắn ta cũng có mấy thiếu niên đi theo.
Người dẫn đầu mày kiếm mắt sáng, diện mạo tuấn tú, khí chất bất phàm, tuổi chừng mười tám, mười chín. Trên người hắn ta toát lên vẻ sắc bén như kiếm, khí tức hùng hậu mang lại cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Lại là cao thủ cảnh giới Huyền Võ!
Lâm Nhất ngạc nhiên, hoá ra cảnh giới Huyền Võ thường gặp như thế trong tứ đại siêu nhiên tông môn.
Hân Nghiên nhìn thấy người này thì khẽ biến sắc, lạnh nhạt gọi: “Vương Diễm sư huynh”.
“Ha ha, đây là người do Hân Nghiên sư muội tìm à? Một đám rác rưởi, ngay cả một nhân tài cảnh giới Huyền Võ cũng không có. Ta đã nói danh ngạch hạt giống chỉ dành cho người của thế gia vọng tộc là được, sao lại lãng phí nó cho những kẻ không liên quan khác chứ”.
Người đến tỏ ra kiêu ngạo, không nể mặt Hân Nghiên chút nào, hắn ta chê bai mấy người Lâm Nhất đủ điều.
Lâm Nhất nhìn qua, sáu, bảy thiếu niên đằng sau Vương Diễm ít nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu.
Thậm chí trong đó còn có một người đã đạt đến cảnh giới Huyền Võ đáng sợ, khiến người ta hết sức kinh ngạc.
Nhưng đây chưa phải điều khiến Lâm Nhất cảm thấy kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.