Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 406: Làm trò cười?




Điều khiến hắn thực sự bất ngờ là có một người đứng bên cạnh Vương Diễm.
Không ngờ lại là Vương Ninh của tông tộc Vương Thị, người có thù oán rất sâu đậm với hắn!
Lúc ở Thanh Vân Môn, đối phương đã có thù oán với hắn, khi ở Thanh Dương Giới mối thù càng sâu sắc hơn.
Không ngờ đến Đế Đô, hắn không gặp Bạch Lê Hiên mà lại gặp Vương Ninh trước.
Hai tháng không gặp, tu vi của đối phương đã cao hơn nhiều.
Lâm Nhất vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của đối phương.
Hắn không khỏi cười khổ trong lòng.
Nhìn thấy Lâm Nhất, Vương Ninh sững sờ, trong mắt đầy khiếp sợ như gặp quỷ, tự hỏi không biết mình có nhìn lầm hay không.
Nhưng Thanh Vân Môn muốn giết Lâm Nhất, hắn ta thực sự đã quá quen với khuôn mặt này.
“Không ngờ tên Kiếm Nô nhà ngươi vẫn chưa chết!”
Vương Ninh hoàn hồn lại, sau đó nở nụ cười ác độc. Không ngờ Lâm Nhất lại dám đến Lăng Tiêu Kiếm Các báo danh, đúng là không biết sống chết.
Vương Ninh bất ngờ lên tiếng, Hân Nghiên và các trưởng lão của Lăng Tiêu Kiếm Các ở đây đều tỏ ra ngạc nhiên.
“Chuyện gì vậy?”
Vương Diễm chau mày hỏi, nơi này vẫn chưa tới lượt Vương Ninh lên tiếng, bộp chộp lên tiếng là không biết trên dưới!
“Hắn chính là Lâm Nhất, lúc ở Thanh Dương Giới, hắn đã đánh Đỗ thúc bị thương. Tên này là kẻ vô dụng, có tiếng là căn cốt kém trong Thanh Vân Môn, hạng người này cũng được trao cho danh ngạch hạt giống ư?”, Vương Ninh vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Lâm Nhất sao?”
Vương Diễm nghĩ tới điều gì đó, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Đệ có chắc căn cốt của hắn là phế thể?”
“Cực kỳ chắc chắn, lúc trước Thanh Vân Môn không cần hắn, là do hắn mặt dày làm Kiếm Nô hai năm mới được ở lại”.
Vương Diễm lập tức cười lớn: “Hân Nghiên sư muội, đúng là người nào muội cũng dám đưa tới, suýt nữa đã thành trò cười rồi kìa”.
Hàng ngũ dài như trường long dưới bục trở nên xôn xao.
“Kiếm Nô?”
“Kiếm Nô cũng có thể giành được danh ngạch hạt giống, chẳng lẽ chúng ta còn không bằng Kiếm Nô?”
“Lăng Tiêu Kiếm Các coi khinh người ta quá”.
“Chưa nghe nói có chuyện hoang đường như thế trong tứ đại siêu nhiên tông môn bao giờ”.
Hiển nhiên việc này khiến họ cảm thấy không được công bằng.
Nghe tiếng bàn tán xôn xao dưới bục, Vương Ninh không nhịn được cười khoái chí.
Ngươi cũng có ngày hôm nay!
Đúng là không biết trời cao đất rộng, thế mà dám đến Lăng Tiêu Kiếm Các, tự đưa tới cửa cho hắn ta vả mặt.
Tiếng bàn tán bên dưới ngày càng nhiều, giáo quan trung niên phụ trách việc kiểm tra phải lớn tiếng quát mấy câu mới làm mọi người yên lặng.
Ánh mắt của các trưởng lão trên bục lập tức đổ dồn vào Hân Nghiên, tất cả đều rất tức giận.
Nếu người này đúng như Vương Ninh nói, vậy trao danh ngạch hạt giống của Lăng Tiêu Kiếm Các cho một Kiếm Nô thì xem như đã làm nên trò cười lớn.
Hiện nay, tất cả anh tài trong thiên hạ đến từ trăm quận nước Đại Tần đều tụ hội về Đế Đô.
Tứ đại tông môn và Tần Thiên học phủ tuyển người cùng lúc, Đế Đô náo nhiệt chưa từng thấy.
Hễ có biến động nhỏ là cả thành sẽ biết ngay.
Lăng Tiêu Kiếm Các luôn được biết đến là thánh địa kiếm đạo của nước Đại Tần, họ tự cao tự đại, để xảy ra tranh cãi này quả thật như tự tát vào mặt, bị người khác cười nhạo.
Ngoại trừ Lý Vô Ưu, mấy người Lịch Khiếu Thiên sau lưng Hân Nghiên đều có vẻ mặt khác thường, lặng lẽ tránh xa Lâm Nhất.
“Lâm Nhất tiểu hữu, lời hắn nói có thật không?”
Có trưởng lão nhìn Lâm Nhất, trầm giọng hỏi.
“Cũng coi như là vậy, đúng thật ta đã từng làm Kiếm Nô một thời gian”.
Lâm Nhất không kiêng kị gì về thân phận Kiếm Nô trong quá khứ.
“Vậy sao chưa cút đi, ở lại đây cho mất mặt à?”, Vương Ninh giễu cợt, lạnh giọng quát.
“Hân Nghiên sư muội, ánh mắt muội tệ thật, ta thấy những người sau lưng muội nên ngoan ngoãn đi xếp hàng thì hơn!”, có vẻ như ngày thường Vương Diễm và Hân Nghiên không ưa nhau, gặp cơ hội tốt như vậy, hắn ta lập tức bỏ đá xuống giếng.
Đám người Lịch Khiếu Thiên biến sắc, ánh mắt họ nhìn Lâm Nhất có chút bất mãn.
“Câm miệng!”
Hân Nghiên lạnh mặt, trừng mắt nhìn qua, lạnh lùng phản bác: “Kiếm Nô thì sao? Trước giờ Lăng Tiêu Kiếm Các thu nhận đệ tử không hỏi xuất thân, Lạc Phong trưởng lão cũng xuất thân thấp hèn, hai huynh đệ huynh cũng muốn đuổi Lạc Phong trưởng lão đi sao?”
Vương Ninh bị khí thế của Hân Nghiên làm cho sợ hãi, không dám nói câu nào.
Lạc Phong chủ trì đại cục không lên tiếng, chỉ yên lặng theo dõi diễn biến, không biết đang nghĩ gì.
Vương Diễm tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, cười khẩy: “Muội đừng vu khống vô căn cứ, Lạc trưởng lão là tiền bối, đương nhiên biết ta không có ý này. Đúng thật Lăng Tiêu Kiếm Các không hỏi xuất thân, nhưng lại có kiểm tra căn cốt. Muội không nghe đệ ta mới nói hắn là phế thể sao?”
Phế thể cũng chính là Phàm thể... Phàm thể được chia thành nhiều loại khác nhau, thực ra có một số tông môn nhỏ hơn sẽ thu nhận Phàm thể.
Nhưng trong mắt tứ đại siêu nhiên tông môn, Phàm thể chính là phế thể, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Thậm chí cho dù là Linh thể, nếu phẩm cấp quá thấp cũng sẽ không nhận.
Các trưởng lão trên bục đều có điều muốn nói, nhưng khi thấy Lạc Phong chưa tỏ thái độ, họ đều giữ im lặng.
“Lâm Nhất, ngươi đã kiểm tra căn cốt chưa?”, Hân Nghiên quay sang nhìn Lâm Nhất, ân cần hỏi.
Lâm Nhất trả lời đúng sự thật: “Chưa kiểm tra, nhưng quả thật căn cốt của ta không được tốt”.
“Hì hì, ngươi chưa kiểm tra thì làm sao biết được?”
Hân Nghiên phì cười, trông có vẻ thả lỏng hơn nhiều.
“Nếu không phải căn cốt không tốt thì sao có thể đi làm Kiếm Nô, thật ngây thơ”, Vương Ninh cười cợt.
“Nếu ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ xé rách miệng ngươi!”
Hân Nghiên sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn Vương Ninh. Đối phương rùng mình, bèn nhích lại gần sau lưng Vương Diễm.
Hắn ta nói thầm trong lòng, nữ nhân này hung dữ quá...
Nhưng diện mạo với dáng người này, chậc chậc, được đấy. Nếu có cơ hội, hắn ta không thể bỏ lỡ.
Vương Ninh lặng lẽ quan sát vóc dáng yêu kiều của Hân Nghiên, trong đầu suy nghĩ bậy bạ.
Hắn ta e ngại thực lực của Hân Nghiên nên chỉ dám nhìn lén.
Nhưng Vương Diễm không sợ, hắn ta tỏ ra kiêu ngạo, nở nụ cười nham hiểm như chắc chắn thắng được Lâm Nhất và Hân Nghiên: “Vậy thì đi kiểm tra là biết ngay, chỉ cần Hân Nghiên sư muội chịu nổi việc mất mặt trước hàng nghìn người đang nhìn!”
“Đi theo ta”.
Hân Nghiên dẫn Lâm Nhất xuống dưới rồi đi đến phía trước mấy hàng ngũ dài như trường long.
Sau khi gật đầu với người trung niên cầm kiếm gỗ, cô ta dẫn Lâm Nhất đi tới trước bệ đá.
Trên bệ đá được đặt một quả cầu pha lê đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.