Lần theo vết máu dọc đường, Lâm Nhất cùng Lý Vô Ưu khẩn cấp đuổi theo.
Vèo vèo!
Âm thanh xé gió tựa như mũi tên lao vọt đi, bóng hai người thoát ẩn thoắt hiện, từng gốc đại thụ cao chọc trời lần lượt bị bỏ lại sau lưng. Sau nửa khắc, bóng dáng chật vật của Vương Ninh xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
“Còn định chạy à?”
Lâm Nhất cười lạnh, ngay lập tức, hai sợi kiếm quang màu tím đột ngột bắn ra.
Ông!
Âm thanh chói tai mang theo kiếm thế cô đọng tạo thành từng đợt sóng âm. Những nơi nó đi qua, kiếm phong điên cuồng cuốn bay lá của những gốc cổ thụ ven đường.
Lá bay đầy trời, ào ào rơi xuống như tuyết.
Hai sợi kiếm quang xuyên qua nền tuyết, thoáng cái biến mất giữa một trời lá rụng.
Ầm ầm!
Hai tiếng nổ liên tục vang lên, Vương Ninh vì ngăn cản kiếm quang mà bị đánh bay ra ngoài hệt như một đống cát.
Vèo!
Lâm Nhất bay lên trời, cùng rơi xuống với Lý Vô Ưu, thì thấy phía trước, trên mặt đất, một thanh trường kiếm lượn lờ sương máu nằm lăn lông lốc, Vương Ninh cũng nằm gần đó, tay hắn ta toàn là máu, lộ rõ xương cốt bên trong, nhìn mà giật mình.
Hiển nhiên, vừa rồi, lúc ngăn cản kiếm quang, tay hắn ta đã bị thương do phản lực, không cầm kiếm nỗi nữa.
Vương Ninh nằm trên mặt đất, nhưng hắn ta lại chẳng có vẻ gì là lo sợ, còn nhe răng cười nói: “Tiểu Kiếm Nô, xem ra võ hồn của ngươi thật sự không thể tế ra được, đúng là đồ phế vật!”
Lâm Nhất vẫn giữ thái độ bình tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng lạnh lẽo.
Đó là mối thù khắc cốt ghi tâm, là nỗi đau không cách nào xóa nhòa được.
Khi còn ở Tẩy Kiếm Các tại Thanh Vân tông, quả thực thực lực của hắn chẳng khác nào một tên phế vật, chỉ biết trốn trong ao băng, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, để mặc tên Vương Ninh kia ra tay tàn nhẫn giết chết Hồng lão.
“Giết ngươi không cần phải tế ra võ hồn”.
Có ân báo ân, có oán báo oán, hiện tại chính là lúc báo thù rửa hận.
Đối diện với ánh mắt của Lâm Nhất, Vương Ninh chợt có cảm giác hoảng sợ, ánh mắt hắn có gì đó không đúng… sát ý quá mức khủng bố.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn cắn răng nhất quyết không xin tha, lạnh lùng đáp trả: “Đồ chó chết, có giỏi thì giết ta đi! Tên Kiếm Nô nhà ngươi không cách nào tế ra võ hồn, có tiến vào Lăng Tiêu kiếm các thì cũng chỉ là thứ vô dụng. Ca ca của ta sẽ thay ta báo thù!”
“Như ngươi mong muốn!”
Ngay lập tức, Lâm Nhất đánh ra một luồng kiếm quang, thẳng đến mi tâm đối phương.
Nhưng kiếm quang vừa đi được nửa đường thì bỗng có một con Hắc Hỏa Nha bay đến ngăn cản.
Bụp!
Hắc Hỏa Nha nổ thành một đám sương máu ngay tại chỗ, nhưng vì thế, kiếm quang cũng bị ngăn cản.
Hai mắt Vương Ninh sáng lên, hắn ta lăn một vòng, hướng về sau chạy như điên.
Quác quác quác!
Hai người Lâm Nhất và Lý Vô Ưu không kịp đuổi theo, Hắc Hỏa Nha từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới, vây lấy bọn họ.
Hắc Hỏa Nha vốn chỉ là yêu thú tam khiếu, mạnh lắm cũng chỉ vượt qua tứ khiếu mà thôi, thế nhưng cả đàn cùng lao đến với số lượng hơn ngàn con thì dù là cao thủ cảnh giới Huyền Võ cũng phải kiêng nể.
Một khi bị chúng bao vây, không phá được vòng vây thì hậu quả khó mà nói trước được.
Ầm ầm ầm!
Lâm Nhất liên tục đánh ra ba quyền, mỗi một quyền đánh chết hơn mười con Hắc Hỏa Nha, quyền mang bùng nổ, sương máu như hoa.
Thoáng chốc, có hơn trăm con Hắc Hỏa Nha chết dưới hai đấm của Lâm Nhất, nhưng con số đó lại chẳng thấm vào đâu so với số lượng Hắc Hỏa Nha khổng lồ đang lao đến.
Lý Vô ưu cầm trường kiếm trong tay, mũi kiếm lóe lên tia sáng lạnh, thấp thoáng kiếm quang tựa như bão táp mưa sa, mỗi một kiếm đều có một con Hắc Hỏa Nha bị đâm rớt.
Nhưng Hắc Viêm do Hắc Hỏa Nha phun ra cũng khiến bọn họ bó tay bó chân, dường như rơi vào thế bị động.
“Lâm đại ca, có người đang điều khiển đám Hắc Hỏa Nha này”, Lý Vô Ưu lớn tiếng nói.
“Ta đã biết, ngươi xem thử là kẻ nào đang điều khiển chúng!”
Hắc Hỏa Nha chỉ ăn xác chết, nếu không có người điều khiển, chúng sẽ không vây công hai người bọn họ.
Bên ngoài bầy quạ, trên lưng một con gấu khổng lồ hệt như một ngọn đồi, toàn thân trắng như tuyết có một người đang cầm cốt địch, thong thả mà thổi.
Phạch phạch!
Theo tiếng địch, sâu trong rừng rậm, Hắc Hỏa Nha liên tục bay đến.
Khi nhìn thấy người nọ, Vương Ninh có hơi sững sờ: “Mặc Thanh Vân!”
Đối phương cũng nằm trong danh ngạch hạt giống, dựa vào tu vi cảnh giới Huyền Võ mà tự động thăng cấp. Có điều hắn ta và người này chỉ mới gặp mặt một lần, cũng không tính là thân quen.
Mặc Thanh Vân buông cốt địch, nhẹ giọng cười và nói: “Vương nhị công tử, ngươi định cảm tạ ơn cứu mạng của ta thế nào đây?”
Vương Ninh liếc nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Ngươi là người thông minh, hẳn biết rõ tiến vào Lăng Tiêu kiếm các thì cảnh giới Huyền Võ cũng chẳng là gì. Sau khi nhập tông, không có chỗ dựa, làm việc gì cũng khó, đại ca ta chưa bao giờ bạc đãi người thông minh”.
Mặc Thanh Vân từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm cười nhìn hai người bị bầy Hắc Hỏa Nha vây công, trầm ngâm nói: “Nên xử trí hai tên này thế nào?”
Ánh mắt Vương Ninh lóe lên tia tàn nhẫn, trầm giọng nói: “Hung hăng tra tấn, không được giết, ta muốn đích thân ra tay”.
“Đã rõ!”
Vừa dứt lời, Vương Ninh liền lấy ra hai viên đan dược, rồi nhắm mắt điều tức.
Mặc Thanh Vân liếc nhìn, khi thấy rõ đan dược trong tay Vương Ninh, hắn ta thầm hoảng sợ. Một viên Đại Huyền đan, một viên Dưỡng Tâm hoàn, cả hai đều là đan dược trân quý mà cảnh giới Huyền Võ rất cần…
Không hổ là dòng chính của Vương gia, tài nguyên quý giá như thế cũng có thể tùy tiện dùng.
Mặc Thanh Vân dời mắt, gấu trắng dưới thân hắn ta hung tợn gầm lên một tiếng, âm thanh cốt địch kỳ dị lại lần nữa được tấu lên.
Trong bầy quạ, Lâm Nhất cùng Lý Vô Ưu đang ra sức ngăn cản công kích của Hắc Hỏa Nha.
“Lâm đại ca, có người đang thổi địch điều khiển!”
Lý Vô Ưu bay vọt lên không, ánh mắt hắn ta lóe sáng, nhah chóng phát hiện kẻ đang thổi địch kia.
“Thay ta tranh thủ chút thời gian”.
Hộp đựng kiếm sau lưng mở ra, Táng Hoa kiếm thoáng chốc rơi vào tay Lâm Nhất.
Cảm giác tâm ý tương thông, kiếm ý tương liên từ Táng Hoa kiếm nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân hắn.
“Muốn ra tay à? Yên tâm, ta cam đoan một con quạ cũng không tổn thương đến ngươi”.
Trong mắt Lý Vô Ưu lóe lên tia tàn nhẫn.