Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 420: Trưởng lão quá lời!




“Trưởng lão, trước mặt ngài mà tên Lâm Nhất này cũng dám giết ta, lời của hai kẻ này sao có thể tin tưởng được. Chuyện đánh lén vô sỉ như vậy chỉ khiến tông môn càng thêm mất mặt, xin trưởng lão hãy ra tay thanh lý môn hộ!”
Từng câu từng chữ của Vương Ninh đều xoáy tận tâm can, nói đến cuối cùng, hắn ta còn muốn trưởng lão đánh chết Lâm Nhất.
“Trưởng lão, để kẻ vô sỉ như vậy tiến vào Lăng Tiêu kiếm các quả thật là sỉ nhục tông môn!”
Lãnh Mạch nhìn về phía trưởng lão áo xám ngồi trên Kiếm Điêu, lại lần nữa lên tiếng.
“Ai vô sỉ chứ hả? Muốn giết cứ giết, chớ có đổi trắng thay đen!”
Nghe đám người này luôn miệng mắng người khác vô sỉ, gương mặt non nớt của Lý Vô Ưu ửng hồng.
Khụ khụ!
Hắn ta nhịn không được ho khan vài tiếng, khóe miệng rỉ máu. Liên tục giao thủ khiến thương thế trên người hắn ta tích lũy ngày càng nhiều.
“Lâm Nhất, ngươi có gì muốn nói không?”
Ông lão áo xám ngồi trên Kiếm Điêm vẫn giữ thái độ bình thản, không hề có bất kỳ biểu cảm gì.
Lâm Nhất nhếch miệng cười khẩy, đáp: “Có gì để nói đâu chứ, quả thực ta muốn giết tên chó chết này đấy, không phải trưởng lão đã nhìn thấy rồi sao?”
“To gan!”
Ông lão áo xám giận giữ quát một tiếng, uy áp mạnh mẽ lập tức ép về phía hắn.
“Chó má! Ta to gan gì hả? Người khác muốn giết ta, chẳng lẽ ta để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm à? Nào có chuyện buồn cười như vậy? Ta chỉ hận ngài đến quá kịp lúc, khiến ta không thể làm thịt tên chó này!”
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, dù đối mặt với trưởng lão áo xám cũng không có ý định nhượng bộ.
Trong mắt hắn, lui hay không cũng đều như nhau.
Nếu đối phương là kẻ hiểu lý lẽ, sẽ không nghe lời một phía của Vương Ninh, mà sẽ tự đưa ra phán quyết công bằng. Còn ngược lại, hắn có nói gì thì cũng vô ích.
Nói tóm lại, chỉ có một câu: Ai mạnh thì kẻ đó làm vua!
Tu vi của ông ta có thể xem là có một không hai tại đây, tất cả mọi người cộng lại cũng chưa chắc có thể đối phó được.
Lâm Nhất nghĩ thế nào, không quan trọng. Quan trọng là đối phương nghĩ thế nào.
Nếu đã như vậy, cần gì rụt rè sợ hãi, chẳng lẽ phải quỳ xuống cầu xin ông ta thay đổi cách nhìn sao?
Chuyện cười!
“Chậc chậc, Tiểu Kiếm Nô, hóa ra ngươi muốn giết ta như vậy. Đáng tiếc thật, bổn công tử vẫn sống tốt đấy thôi, có gan thì ngươi giết ta trưởng mặt trưởng lão xem!”
Thấy Lâm Nhất nóng nảy như vậy, Vương Ninh khẽ cau mày, khóe miệng có hơi nhếch lên, mở miệng khiêu khích.
“Con mẹ ngươi!”
Thấy thái độ vênh váo của hắn ta, Lý Vô Ưu giận hết sức, lập tức cầm kiếm xông lên.
“Cút!”
Còn chưa đến gần, Lãnh Mạch đã lắc người một cái, tung ra một cú đấm cực mạnh.
Với cảnh giới của Lãnh Mạch, Lý Vô Ưu hiện đang bị thương nặng sao có thể là đối thủ của hắn ta.
Bốp!
Lý Vô Ưu phun ra một ngụm máu tươi, đau đớn khiến mặt hắn ta co rúm lại, lăn lộn trên mặt đất, không cách nào dậy nổi.
Thịch thịch thịch!
Đám chó săn của Vương Diễm đồng loạt rút kiếm ra, xếp thành một bức tường người chắn phía trước Vương Ninh.
“Tránh ra!”
Vương Ninh đẩy đám người kia ra, nhìn Lý Vô Ưu giãy dụa, hắn ta cười lạnh: “Thằng khốn, không phải mày giỏi lắm sao? Đứng lên đánh tao xem!”
“Khốn kiếp!”
Hai mắt Lý Vô Ưu giăng đầy tơ máu, năm ngón tay nắm chặt, nhưng vẫn không cách nào đứng lên được.
“Phế vật!”
Vương Ninh “xùy” cười, nhìn về phía Kiếm Điêu, chắp tay nói: “Trưởng lão, ngài đã thấy rõ mọi chuyện rồi đó, xử trí như thế nào chắc không cần ta phải nhiều lời”.
Trưởng lão sầm mặt nói: “Lâm Nhất cùng Lý Vô Ưu liên thủ đánh chết đồng môn, còn không biết hối cải, sai càng thêm sai. Cảnh cáo lần đầu, nếu như còn tái phạm, trực tiếp hủy bỏ tư cách thí luyện”.
“Trưởng lão cố tình rồi!”
Lâm Nhất không tỏ thái độ, thờ ơ nói ra một câu, sau đó tiến lên nhặt Táng Hoa kiếm.
Vừa khom người, một cái chân đột ngột giẫm lên thân kiếm, hắn ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vương Ninh: “Vĩnh viễn nhớ kỹ thân phận của ngươi, năm đó ngươi là tên Kiếm Nô ti tiện, đến đế đô, ngươi chỉ càng thêm ti tiện mà thôi!”
“Vậy à?”
Vèo!
Kiếm dưới chân hắn ta lập tức bị Lâm Nhất rút ra với tốc độ tia chớp, Vương Ninh còn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã kề trên cổ hắn ta rồi.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo dán sát vào cổ Vương Ninh, dọa hắn tái mặt, cười gượng nói: “Lâm Nhất, động Mạc Trùng”.
“Lâm Nhất, ngươi muốn chết ư?”
Đám người của Lãnh Mạch nắm trường chặt trường kiếm trong tay, cùng chĩa về phía Lâm Nhất.
Chuyện phát sinh đột ngột khiến bọn họ quá đỗi bất ngờ, Lãnh Mạch thiếu chút nữa đã chửi “má nó”. Cái tên Vương Ninh này đúng là ngu xuẩn, biết bản thân không đánh lại còn đưa đầu ra châm chọc.
Thế nhưng nếu hắn ta thật sự bị Lâm Nhất giết chết, e là mấy người Lãnh Mạch cũng bị vạ lây.
Vương Diễm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Lâm Nhất nở nụ cười, nhìn Vương Ninh và nói: “Ngươi không thấy mình giống một con chó lắm sao? Lúc ở Thanh Vân tông thì ngươi chạy theo đuôi Tô Hàm Nguyệt, đến Lăng Tiêu kiếm các thì lon ton sau lưng Vương Diễm”.
“Ngươi!”
Vương Ninh chưa từng bị ai mắng như thế, mặt hắn ta thoáng cái xanh mét, nhưng lưỡi kiếm kề sát cổ lại khiến hắn ta ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
“Tránh ra!”
Thoáng cái, Lâm Nhất thu kiếm lại, tra vào vỏ, ngước mắt nhìn đám người Lãnh Mạch đang đứng chắn đường, lạnh lùng nói.
Đám người bị Lâm Nhất trừng mắt, khí thế thoáng cái tụt một nửa, ngoan ngoãn tránh ra.
Vèo!
Lâm Nhất dùng một tay đỡ Lý Vô Ưu lên lưng ngựa, sau đó nắm lấy dây cương, phóng đi.
Vương Ninh sờ sờ cổ, vẻ mặt âm u, chợt, hắn ta nhớ ra điều gì đó, liền xoay người về phía ông lão trên Kiếm Điêu, cười nói: “Lần này đa tạ trưởng lão ra tay cứu giúp, ân nghĩa của ngài không có lời nào cảm tạ hết được”.
Ông lão áo xám thản nhiên nói: “Nguyên nhân thật sự dẫn đến chuyện lần này, hẳn là ngươi biết rõ. Tuy Vương gia thế lớn, nhưng trong Lăng Tiêu kiếm các còn chưa đến mức có thể một tay che trời, ngươi tự giải quyết cho tốt!”
“Trưởng lão quá lời!”
Phù phù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.