Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 476:




Lâm Nhất khép hai mắt, cảm nhận bản chất của thế giới này, như thể đang dần dần lĩnh ngộ.
Thế giới này quả là huyền diệu.
Nhìn thì như mộng ảo, nhưng trên thực tế lại không có quá nhiều khác biệt so với thế giới hiện thực.
Tất cả võ kỹ, kiếm thuật, thân pháp đều có thể bắt nguồn từ kiếm ý.
Chỉ cần kiếm ý của ta đủ mạnh thì sẽ có thể nghiền nát bất cứ ai, sẽ có khả năng vô hạn.
Kiếm ý, mới là nền tảng của thế giới này!
Đợi đến khi hắn mở hai mắt ra, bầu trời của Nhất Trùng Thiên đã như ẩn như hiện trước mắt hắn. Kia là Nhị Trùng Thiên của Vạn Kiếm Đồ được bao phủ bởi loại kiếm ý mạnh mẽ hơn.
Chỉ còn cách một bước chân nữa là hắn có thể xông vào Nhị Trùng Thiên.
Ngưỡng cửa để bước vào Nhị Trùng Thiên dường như không hề cao như tưởng tượng, ít nhất đối với Lâm Nhất mà nói, nó khá dễ dàng để phá vỡ.
Khi hắn còn ở trong rừng Táng Kiếm, lúc cận kề ranh giới của cái chết liền lĩnh ngộ ra được kiếm ý hoàn chỉnh. So với những đệ tử tu luyện ở trong Nhị Trùng Thiên này thì mạnh hơn rất nhiều.
Kiếm ý của hắn còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chính hắn.
Trên mặt đất, Hoàng Phủ Tịnh Hiên lại có chút tuyệt vọng, hơn mười nhân tài hàng đầu của Liên Minh Quân Tử không đuổi kịp Lâm Nhất, trong cơn tức giận liền quay lại, chặn đứng các đường lui của hắn.
“Hoàng Phủ Tịnh Hiên, lá gan ngươi to lắm, đến việc riêng của Liên Minh Quân Tử chúng ta mà ngươi cũng nhúng tay vào!”
“Giữ thể diện cho ngươi mà ngươi không cần, một kẻ vô dụng mà cũng thích lo chuyện bao đồng”.
“Nếu ngươi đã dám lo chuyện bao đồng thì ắt hẳn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để Bán bộ kiếm ý bị huỷ rồi chứ, đừng trách chúng ta ra tay độc ác”.
Hơn mười người mặt mũi sa sầm, bước từng bước về phía trước, chuẩn bị phế bỏ Bán bộ kiếm ý của Hoàng Phủ Tịnh Hiên.
Nhưng mấy người nọ vừa mới định ra tay, phía sau đột nhiên có một cơn cuồng phong khủng khiếp nổi lên, một bóng người nhanh như thiểm điện hạ xuống.
Hơn mười nhân tài hàng đầu của Liên Minh Quân Tử giật mình quay người lại.
Chỉ thấy Lâm Nhất nửa quỳ trên mặt đất đang từ từ đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh. Trên gương mặt thanh tú khôi ngô không hề có chút cảm xúc dao động nào, đôi mắt đen sâu thẳm mà trong trẻo.
“Ngươi lại dám quay lại!”
Mấy người kia đều giật mình, ngay sau đó lại nở nụ cười vặn vẹo, vốn dĩ cứ tưởng con vịt đã nấu chín mà còn bay đi mất rồi, không ngờ nó lại tự bay trở lại.
Lâm Nhất khẽ nói: “Ta chỉ là bỗng nhiên nhớ ra, ở đây là Vạn Kiếm Đồ, tu vi của cơ thể không thể mang được vào trong này. Nếu đã như vậy, người nên sợ hãi phải là các ngươi mới đúng, kiếm ý của ta chẳng kém hơn của các ngươi bao nhiêu đâu”.
“Ngông cuồng!”
Hơn mười người đồng thời nở nụ cười lạnh lẽo, xoay người lao thẳng về phía Lâm Nhất, bọn họ quyết định sẽ không để cho hắn chạy thoát.
Nhưng lần này, Lâm Nhất không hề có ý định bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.