*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thật ra trong tầng ba không phải không có kiếm pháp có thể so sánh với cấp Huyền siêu phẩm, chẳng qua ngươi có dám chọn hay không thôi”.
Chấp sự trung niên không đi lấy ba quyển kiếm pháp như Lâm Nhất dặn mà lấy một miếng ngọc bài khác.
“Bá Kiếm!”
Nhìn được một lát, Lâm Nhất nhíu mày, cảm thấy không hiểu cho lắm.
“Bá Kiếm, tên kiếm pháp này gồm một chữ ‘Bá’, và nó cũng chỉ có một kiếm”, chấp sự trung niên giới thiệu.
“Một chiêu?”
Là kiếm pháp cấp Huyền thượng phẩm mà chỉ có một chiêu, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói kiếm pháp chỉ có một chiêu, thật kì lạ!
“Không phải một chiêu, là một kiếm. Một kiếm cắt ngang trời đất, một kiếm chấn động tám hướng, một kiếm xuyên thủng chín tầng mây, một kiếm chặt đứt mây bay... Một kiếm này, bốn phương tám hướng, mây giăng chín tầng!”
Sự kì diệu của Bá Kiếm được diễn giải từ giọng nói nhẹ nhàng của người chấp sự trung niên.
Một bức tranh rộng lớn vô biên hiện ra trong đầu Lâm Nhất. Trong tranh, núi non hùng vĩ, sông dài vạn dặm, nhưng lại có một kiếm san bằng thiên hạ, tràn ngập bá khí không bị trói buộc phá vỡ bức tranh.
Lâm Nhất thầm giật mình, hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Một lúc lâu sau hắn mới như tỉnh lại từ trong cơn mơ, sợ hãi tột độ.
Chấp sự trung niên nhếch môi, giơ tay giật lấy ngọc bài trong tay hắn: “Kiếm pháp này cực kỳ bá đạo, mọi người trong tông môn đều muốn tu luyện nó. Nó vốn được đặt ở tầng chín, nhưng trong mấy nghìn năm qua có rất ít người tu luyện thành công kiếm pháp này. Nó được dời đi dời lại, cuối cùng dời xuống tầng ba”.
“Kiếm pháp này bá đạo vô song, người có thể khống chế nó đã ít càng thêm ít, người có thể khống chế mà còn có thể tu luyện thành công thì càng ít hơn. Hiển nhiên ngươi cũng không thích hợp tu luyện một kiếm này”.
Thấy Lâm Nhất vừa nhìn đã sợ tới mức liên tục lùi lại, trên mặt ông ta lộ vẻ giễu cợt.
Lâm Nhất không cam lòng, nhưng những gì đối phương nói đều là sự thật, mấy nghìn năm qua có rất ít người có thể luyện thành kiếm pháp này.
Nhất định phải có nguyên nhân, luồng bá khí phá vỡ bức tranh núi sông vạn dặm kia khiến hắn cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi.
Nhưng đi lại mấy vòng trên tầng ba xem những bản kiếm pháp khác, hắn đều cảm thấy tẻ nhạt, bực bội trong người.
“Toàn mấy thứ rác rưởi gì đây...”
Lâm Nhất cầm ngọc bài Bạo Lôi kiếm pháp ném mạnh, sau đó bước tới trước mặt chấp sự trung niên: “Ta sẽ chọn Bá Kiếm”.
“Vì tu luyện kiếm pháp này mà đã có mấy trăm người chết, ngươi chọn loại kiếm pháp khác đi”.
Người trung niên khuyên nhủ.
“Không, ta sẽ lấy nó”.
Cuối cùng chấp sự trung niên không khuyên được Lâm Nhất, đành phải đưa Bá Kiếm cho hắn.
Soạt soạt soạt!