61105.Lâu đài trước mắt là một khối kiến trức kiểu Anh cổ kính, diện tích rộng rãi, cây cối xung quanh rậm rạp, nơi đáng xem nhất là hồ bơi ngoài trời và bãi vườn sân gôn, không hề thua kém gì so với biệt thự Mặc gia.
Mặc Thiệu Đình nắm lấy tay Đường Lạc Lạc, đi theo sau là một vài vệ sĩ và Tần Việt, một hàng người oai nghiêm đi đến trước cửa lâu đài.
Ổ khoá cửa nặng nề mở ra, ngay cửa có hai người hầu nước ngoài đang đứng cung kính cúi chào, chào hỏi bằng giọng Trung Quốc không được chuẩn cho lắm.
- Chủ nhân, chào mừng về nhà.
Trong vườn hoa của toà lâu đài, trồng rất nhiều loại cây cỏ khác nhau, đặc biệt là hoa hồng nở cực kì tươi tốt, Đường Lạc Lạc đi vào đây, cảm thấy lâu đài trong buổi đêm vừa thần bí vừa có chút mởi mẻ, không nhịn được thầm thì nhỏ tiếng.
- Tiểu Ca Ca, anh còn có nhà ở nước ngoài nữa hả, tôi còn tưởng…
- Còn tưởng tôi chỉ có thể dựa vào tài sản hèn mọn của Mặc gia, mới có thể sống yên ổn sao.
Khoé miệng Mặc Thiệu Đình thoáng hiện ra nụ cười châm biếm, không chỉ Đường Lạc Lạc, đoán chừng rất nhiều người, bao gồm La Nhã, đều nghĩ như thế thôi.
Tưởng rằng người thừa kế của Mặc gia, là thân phận quang vinh nhất của anh, thậm chí cảm thấy mọi thứ của anh, đều là Mặc gia đưa cho.
La Nhã lợi dụng anh khiến nhà họ Mặc từng bước đi và con đường phát triển đúng đắn, giờ đây còn muốn Mặc Tây Thành đến ngồi không hưởng lộc, đó là những người anh gọi là người thân.
Mới tiếp quản nhà họ Mặc, anh sớm đã nhạy bén nhận thức được điều này, tài sản của nhà họ Mặc, anh vốn cũng không muốn đụng đến một xu, ai cũng không biết mấy năm nay anh lặng lẽ bày mưu tính kế, ở nước ngoài đã có cho mình một công ty khoa học công nghệ được đưa ra thị trường, tài sản nhà họ Mặc hùng hậu đó là sự thật, nhưng thời thế bây giờ, nghiên cứu kĩ thuật công nghệ mới là thứ phát triển nhanh nhất, kiếm được nhiều tiền nhất.
Sớm trước năm năm, Mặc Thiệu Đình đã chuyển tầm nhìn từ nhà họ Mặc sang công ty của mình.
Giờ đây tiền gửi ngân hàng của anh ở Thuỵ Sĩ, đã tích luỹ đến con số không ai có thể tưởng tượng được, và công ty khoa học công nghệ dưới tên anh, cũng đang dần phát triển lớn mạnh.
Tất thảy, đều không có mối quan hệ gì với nhà họ Mặc.
Anh không phải kiểu người rời khỏi gia tộc sẽ khó mà sinh sống, vốn chỉ cần La Nhã thật lòng thật dạ nói rõ cho anh biết, năm năm trước anh vẫn sẽ tiếp quản nhà họ Mặc như cũ, đồng thời sẽ trong thời cơ thích hợp, dần dà đưa tất cả những gì của nhà họ Mặc giao đến tay Mặc Tây Thành.
Nhưng bà cứ khăng khăng không nói.
Mặc Thiệu Đình ghét nhất cảm giác bị người khác như như đồ ngốc mà lợi dụng, cho dù đối phương là người mẹ ruột thịt, cũng không thể.
Nhìn thấy tâm trạng khó thấy rõ lấp ló dưới ánh mắt sâu thẳm của Mặc Thiệu Đình, nửa ngày không nói câu nào, Đường Lạc Lạc nhịn không được đưa tay giơ trước mặt anh quơ qua quơ lại.
- Nghĩ gì thế? Như một cậu ấm ngốc nghếch vậy, ôi lâu đài này của anh không tệ đó, như trong phim điện ảnh Hollywood… Aaaa cảm giác mình như nữ chính trong chuyện cổ tích vậy!
- Chuyện cổ tích nào.
Nhìn thấy Đường Lạc Lạc trước mặt sôi nổi hoạt bát, Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này ngày nào cũng tràn đầy sức sống, đúng là khâm phục cô lấy đâu ra nhiều năng lượng như thế.
- Người đẹp và quái vật.
Đường Lạc Lạc quay một vòng trên sàn, mặc kệ vẻ mặt không vui của Mặc Thiệu Đình phía sau, nhanh nhảu chạy vào trong lâu dầi.
Tuy Mặc Thiệu Đình vài tháng mới về đây một lần, nhưng người hầu trong lâu đài cực kì an phận thủ thường, thời gian này, trong tình huống không nhận được thông báo nào, toàn bộ các nhân viên đều giữ vị trí của mình, trong lâu đài sạch sẽ, thắp đèn sáng rực.
Đường Lạc Lạc theo Mặc Thiệu Đình đi vào trong, không cầm được thán phục, hoa lệ và cố kính y như bề ngoài, trong lâu đài tràn ngập màu sắc hiền hoà ấm áp, và những nội thất kiểu Âu cực kì thú vị, không có những cung vàng điện ngọc uy nguy nga, nếu có cũng chỉ những đồ trang trí và tô điểm phù hợp vừa phải.
Chiếc đèn treo thuỷ tinh trên đỉnh đầu vừa lộng lẫy và rực rỡ, soi sáng cả đại sảnh như ban ngày, Mặc Thiệu Đình kéo Đường Lạc Lạc đang nhìn ngó xung quanh, vừa dỗ vừa khuyên kéo cô lên cầu thang dạng vòng tròn.
- Đi thôi, dẫn cô đi xem xem phòng của cô, không có tôi đi cùng, bình thường không nên chạy lung tung, buổi tối vẫn rất nguy hiểm, có biết không?
- Biết rồi biết rồi, anh thực sự lề mề hơn má Vương đó.
Đường Lạc Lạc vốn muốn đi lòng vòng trong lâu đài, vừa bước vào cửa còn có bể phun nước to lớn, trong vòi phun còn có tượng tiểu thiên sứ xinh đẹp, cô còn muốn nhân lúc Mặc Thiệu Đình không chú ý, đi dạo quanh một vòng nữa.
Nhưng mà ước muốn đẹp đẽ bao nhiêu, hiện thực tàn khốc bấy nhiêu, Mặc Thiệu Đình kéo Đường Lạc Lạc đến căn phòng cuối ở lầu hai, đẩy cửa ra.
- Ngoan ngoãn vào trong đi ngủ, tôi còn có cuộc họp phải đi, đợi tôi.
Họp?
Họp ở toà lâu đài này sao?
Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, không hiểu Mặc Thiệu Đình phải đi làm gì, chỉ nhìn vào căn phòng mới của mình, chốc lát cô quên mất vòi phun nước tiểu thiên sứ gì đó luôn…
Đập vào mắt là một mảng màu hồng ngấy chết người, quá sến súa và thiếu nữ quá rồi đó được không?
Tấm thảm màu trắng tinh khiết từ lông dê, đứng vào mềm mại như mây, chiếc giường vỏ sò màu trắng ngà, ai ở trong đều sẽ cảm thấy mình như một tiểu công chúa người cá, màn che màu hồng phấn treo trên trần nhà, tầng tầng lớp lớp rơi nhẹ xuống, rũ xuống bốn phía quanh chiếc giường vỏ sò, thoắt ẩn thoắt hiện, mộng mơ và lãng mạng.
Bàn trang điểm có màu hồng phấn mềm mại, trên bàn để đầy đồ trang điểm và chăm sóc da, trang trí bằng những con búp bê khác nhau, nổi bật nhất là cửa sổ sát trần siêu lớn đối diện cửa phòng, đứng ở đó sẽ nhìn được cảnh sắc tuyệt vời của cả một vườn hoa, kiểu thiết kế hình vòng khiến người ta cảm thấy trời cao đất rộng…
Càng không cần phải nhắc đến không gian cực lớn của tủ quần áo, nhìn sơ cũng thấy rất giàu sang rồi…
Đường Lạc Lạc cuộn mình trong chiếc giường to lớn, cảm thấy bản thân thật lòng không cần mang laptop gì nữa, căn phòng này cũng đủ cô chơi cả tuần rồi.
Mặc Thiệu Đình vốn còn muốn hỏi Đường Lạc Lạc thích gì, lúc này nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của tiểu nha đầu, biết rằng mình không cần phải hỏi nữa.
Vốn toà lâu đài này, chỉ là điểm dừng chân của anh ở Luân Đôn, từ sau khi kết hôn với Đường Lạc Lạc, liền bắt đầu thiết kế một căn phòng ở đây cho cô.
Con gái thích gì anh không biết, anh chỉ muốn đem những thứ tốt nhất cho cô.
Mỗi bình hoa mỗi chiếc giường, mỗi chiếc bàn và ghế ở đây, đều do anh tỉ mỉ lựa chọn, tuy lúc đó không xác định được, khi nào mới có thể cho Đường Lạc Lạc xem tất cả những thứ này.
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả những gì bỏ ra đều xứng đáng.
- Trong tủ lạnh có đồ ăn, một lát sau sẽ có người hầu đưa cơm tối cho cô, cần gì thì cô nhấn vào chiếc chuông điện bên cạnh giường, tôi đi họp, khoảng… Sáng mai mới về.
Mặc Thiệu Đình dặn dò một phen, liền quay người đóng cửa phòng lại.
Đường Lạc Lạc vui sướng từ giường nhảy cẫng lên, chạy nhanh hết mức có thể đến tủ quần áo.
Lập tức như Alibaba tìm thấy hang kho báu, cô mở to mắt, nhìn thấy không biết bao nhiêu váy áo mùa mới nhất, và những trang sức đã không còn xuất hiện trên thị trường, lục lọi bên đây xem xem bên kia, Đường Lạc Lạc tự mình chơi đến không biết trời trăng mây đất, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc năng lượng tươi mới này vơi đi một chút, Đường Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy có gì đó hơi sai sai.
Khuya như vậy rồi, Mặc Thiệu Đình mở phòng nào mà họp chứ?
Cuộc họp này còn phải họp đến ngày mai mới kết thúc?
Đường Lạc Lạc cảm thấy rất có vấn đề, đừng nói là vứt mình ở đây, cái tên Mặc Thiệu Đình đó đi tìm mấy cô em nước Anh rồi nha.
Bất giác đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, Đường Lạc Lạc cảm thấy không thể để bản thân bị cắm sừng thế được, rón rén nước ra khỏi cửa phòng, cô đi xuống lầu dưới.
Toà lâu đài này, mỗi một tầng đều có người hầu canh giữ, biết cô là người phụ nữ mà chủ nhân họ đưa vào đây, người hầu nhìn thấy Đường Lạc Lạc đều rất cung kính cúi đầu.
- Chào cô chủ.
Đường Lạc Lạc giơ ngón tay đặt lên miệng, làm một động tác “suỵt”, đồng thời cẩn thận dò hỏi người hầu.
- Chủ nhân của các người đâu?
- Ở phòng hội nghị mở cuộc họp.
Người hầu đưa tay chỉ vào căn phòng bên góc rẽ.
Đường Lạc Lạc lập tức gật gật đầu, lén lút đi đến đó như một đứa con nít, cánh cửa gỗ khoá chặt lại, không nghe được một chút tiếng động từ bên trong, cô ghé sát người xuống, ép sát lỗ tai vào cửa, nhưng vẫn như cũ không nghe thấy gì, mẹ nó, cái cửa này cách âm cũng quá tốt rồi đó!
Tuy rằng cả toà lâu đài đều cổ kính và hoa lệ, nhưng trong phòng hội nghị, lại ngập tràn cảm giác khoa học công nghệ tương lai.
Phong cách trang trí lấy màu trắng và bạc làm màu chủ đạo, sạch sẽ lại gọn gàng, những bức tưởng xung quanh đều treo những chiếc màn hình LCD lớn, trên chiếc bàn họp lớn bằng thép, bày biện các loại máy móc và thiết bị kỳ lạ hiếm thấy, Mặc Thiệu Đình ngồi ở ghế đầu của chiếc bàn dài, thần sắc lạnh lùng và nghiêm túc, đang kiên nhẫn lắng nghe báo cáo của cấp dưới.
Trong phòng có mấy chục người, có người đứng có người ngồi, có người châu Á tóc đen da vàng mà Mặc Thiệu Đình đưa tới, cũng có người da trắng tóc vàng mắt xanh, còn có những người vừa nhìn đã biết là con lai.
Mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, lúc này, một nam thanh niên lai Pháp Trung, đang nói bằng giọng địa phương tiếng Hoa, báo cáo với Mặc Thiệu Đình: … Nửa năm trước tình trạng của chúng ta là thế này, trước mắt sự đột phá của tổng lợi nhuận đã đến giai đoạn suy yếu, muốn có được tiến bộ vượt bậc vô cùng khó khăn, nhưng trong thời gian ngắn, mọi thứ đều vẫn xem như ổn định, nếu chúng ta không có được nguồn ngoại viện lớn mạnh, vậy những dự định lớn lao trong tương lai rất khó thực hiện trong thời gian ngắn.
- Đúng vậy, dù sao chúng ta chỉ là một công ty khoa học công nghệ mới nổi, tuy mấy năm nay lớn mạnh vượt bậc, nhưng dù sao cũng không thể một bước lên trời.
Một người nước ngoài khác chau mày, có chút lúng túng mở miệng.
Mặc Thiệu Đình dường như không cảm thấy bất ngờ, công ty khoa học công nghệ này đã bí mật vận hành bốn năm rồi, một công ty bốn năm, có thể làm được như tình trạng hôm nay đã thực sự rất đáng nể rồi, nhưng thứ anh muốn không chỉ có thế. Truyện Việt Nam
Trước mắt, như lời bọn họ nói, bản thân cần có một thời cơ, một nguồn ngoại viện lớn mạnh, giúp anh một bước lên trời.