61109.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng mềm mại, khiến trong lòng Đường Lạc Lạc nhói lên, suýt nữa oa khóc, từ lúc bắt đầu núp trong bụi cây đến bây giờ, cô luôn cố gắng kiềm nén, lúc này Mặc Thiệu Đình nói với cô “Đợi tôi trở về”, giống như một câu nói liền mở ra chiếc van tủi thân và sợ hãi, khiến Đường Lạc Lạc nhịn không được vành mắt đỏ hoe.
Cô sợ, cô thật sự rất sợ, không biết anh sắp phải đối mặt với cái gì, không biết anh tại sao lại không sống những ngày tháng yên ổn, lại bí quá hoá liều như vậy, càng sợ anh vừa đi, không biết khi nào trở về, cũng không biết trờ về ra sao…
Bây giờ cô thực sự có chút hối hận rồi, vì sao không ngoan ngoãn nghe lời anh đợi ở nhà, cái gì cũng không biết có lẽ sẽ tốt hơn một chút?
Không, ít nhất bây giờ cô có thể ở bên anh, rõ ràng chính xác nhìn thấy anh.
Đường Lạc Lạc cắn môi, cố gắng nén lại cảm giác bất an trong lòng, đôi mắt vì nước mắt trào lên, đặc biệt long lanh.
- Ừm, tôi đợi anh, tôi sẽ ngoan mà.
Mặc Thiệu Đình nhéo lấy chóp mũi Đường Lạc Lạc, cười một cái, quay người đi theo quản gia hướng đến phòng sách của Lance.
… …
Gây bất ngờ cho Mặc Thiệu Đình, tộc trưởng Lance của gia tộc Brown lớn mạnh, lại không phải là một ông người Anh tóc vàng mắt xanh, vừa nhìn vào, lại càng giống một người Hoa Hạ…
Đầu tóc ông màu nâu hơi xoăn, đường nét sâu xa nhưng lại không cứng nhắc khoa trương, một đôi mắt màu đen, bỗng nhiên vừa nhìn, giống một một người Hoa Hạ mang dòng máu lai.
Tuổi cũng không nhỏ nữa, nhưng vì chăm sóc tốt, nhìn vào cũng chỉ có bốn mươi mấy tuổi, mặc một chiếc sơ-mi xám và chiếc quần Tây, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình đi vào, cười lộ ra hai hàm răng trắng tinh, mở miệng là giọng tiếng Hoa Hạ vô cùng trôi chảy.
- Rất vui được biết cậu, ngài Mặc.
Người nước ngoài thông thường tiếng Hoa Hạ có tốt đến mấy, cũng sẽ có cảm giác gượng gạo, nhưng tiếng Hoa Hạ của Lance trôi chảy đến nỗi, nếu như chỉ dùng dùng tai để nghe, gần như sẽ tưởng rằng ông là một người Hoa Hạ.
Trên mặt Mặc Thiệu Đình thoáng qua chút kinh ngạc, bị Lance thu hết vào tầm mắt, nụ cười ông càng thêm rạng rỡ.
- Tôi nghe bọn họ nói, cậu kèm chặt được Harvey, rất lợi hại, nằm ngoài dự đoán của tôi.
Đến được địa vị như Lance, muốn gặp ai không muốn gặp ai, có khi chỉ xem tâm trạng, mà Mặc Thiệu Đình quá rõ ràng đã vượt quá mong đợi của ông, vì thế ông đối với người thanh niên đến từ Hoa Hạ này, có sự nhiệt tình vô cùng to lớn.
- Tiếng Hoa Hạ của ông rất lưu loát.
Mặc Thiệu Đình ngồi đối diện ông.
- Cũng ngoài dự đoán của tôi.
- Vợ tôi là người Hoa Hạ.
Lance nói, trong ánh mắt thoáng qua nét sầu muộn, giống như chìm đắm trong ký ức, lập tức rất nhanh nhướng mày vài cái.
- Nói đi, cậu muốn gặp tôi, là muốn nói gì với tôi đây?
- Tôi biết ông đang tìm kiếm cơ hội, mở rộng thị trường ở Hoa Hạ, đó là một miếng bánh lớn, vô cùng hấp dẫn, nhưng thế lực Hoa Hạ dần dà lớn mạnh, ông tới đó thế nào cũng gặp phải hiện tượng không thích ứng được, vì vậy ông cần mở ra một lối đi.
Mỗi một câu của Mặc Thiệu Đình đều là câu khẳng định, đối với tình hình và cơ cấu tài sản của gia tộc Brown, anh sớm đã thăm dò rất kĩ.
Mà Lance đối với chuyện này cũng không bất ngờ lắm, ông vừa cử đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất George đi Hoa Hạ phát triển kinh doanh, thu được tin tức mới nhất như ông dự đoán, không hề thuận lợi.
Một trong những nguyên do là người thanh niên ngồi trước mặt này đây, mà anh lại đích thân đến trước mặt mình, là đang ra oai sao?
Lance híp lại đôi mắt đen láy, có chút hứng thú truy hỏi.
- Sau đó thì sao?
Mặc Thiệu Đình nở nụ cười chắc chắn, trực tiếp đối diện với Lance, không có một tí rụt rè.
- Công trình lấp biển giữa vịnh Thanh Long và đảo Đỉnh Đông đã gần hoàn tất, về sau, ở đay sẽ trở thành thương cảng vô cùng quan trọng, kho hàng Thanh Long gần đó từ nơi không ai biết đến, chốc lát trở thành một trạm trung chuyển quyền thế cực mạnh, mà tập đoàn khoa học công nghệ Huệ Thiên ở nước Anh, sớm trước ba năm, đã thu mua ba mươi phần trăm cổ phần của kho hàng Thanh Long, một khi cồn trình vừa xây dựng xong, giá trị của ba mươi phần trăm cổ phần này, sẽ nhân lên gấp bội.
- Theo như tôi biết, nhà họ Mặc cũng nắm trong tay hai mươi năm phần trăm cổ phần của kho hàng Thanh Long, vì vậy cậu là đang nói với tôi kho hàng Thanh Long đã là đồ vật trong tay cậu, muốn tôi biết khó mà lui sao?
Lance cười nhẹ, ngón tay gõ gõ lên bàn.
Đây là thói quen lúc ông đang suy nghĩ, trực giác nói với ông, người thanh niên trước mặt tốn nhiều công sức như thế để gặp ông, nhất định không chỉ vì khoe khoang và thị uy.
Mặc Thiệu Đình xem ra vừa điển trai lại thông minh, sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế.
- Tiếng Hoa Hạ của ông rất tốt.
Mặc Thiệu Đình cảm khái một câu, rất ít khi thấy người nước ngoài vận dụng thành ngữ Hoa Hạ tự nhiên như thế, dễ dàng thấy được cảm tình của Lance và vợ ông rất tốt.
- Đúng vậy, nhà họ Mặc chiến hai mươi năm phần trăm cổ phần, nhưng đó là nhà họ Mặc, không phải khoa học công nghệ Huệ Thiên của tôi.
- Ý của cậu là…
Lance cau mày.
- Xem ra, so với thực lực hùng hậu của nhà họ Mặc, cậu càng xem trọng công ty khoa học công nghệ của cậu hơn.
- Ba mươi phần trăm cổ phần trong tay, là trọng lượng của tôi, điều tôi muốn bàn với ông, là trong ba mươi phần trăm cổ phần này, ông có thể dùng thứ mà tôi thấy hứng thú để trao đổi, kho hàng Thanh Long miếng thịt béo bỡ này, nếu như có thể cắn một miếng, ông căn bản có thể đứng vững ở Hoa Hạ rồi, miếng thịt mỡ này rốt cuộc là của nhà họ Mặc, hay của ông, đều do ông quyết định.
Mặc Thiệu Đình một hơi nói xong, lạnh nhạt nhìn Lance, vẻ mặt Lance hơi sững lại nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, rõ ràng không nghĩ đến, thân là người thừa kế của nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình sẽ một lòng dốc sức cho công ty khoa học công nghệ của mình, đồng thời chủ động đàm phán điều kiện với mình, cùng nhà họ Mặc tranh đoạt quyền sở hữu kho hàng Thanh Long.
Đơn giản mà nói, nếu như Mặc Thiệu Đình điều động toàn bộ cổ phần khoa học công nghệ Huệ Thiên của mình, và phần của nhà họ Mặc, vậy kho hàng Thanh Long đã nằm trong tầm tay của nhà họ Mặc, nhưng Mặc Thiệu Đình bây giờ rất rõ ràng là đang đứng ra một mình, không hề đứng ở góc độ của nhà họ Mặc mà suy xét vấn đề, anh dùng cô phần mình nắm trong tay để thu hút Lance, phân cao thấp với nhà họ Mặc.
Đây thực sự nằm ngoài dự đoán của Lance.
Theo như ông biết, mỗi người thừa kế của gia tộc ở Hoa Hạ, đều có thể có được toàn bộ của cải của gia tộc, vận mệnh cá nhân và vận mệnh gia tộc là một thể, điểm này các gia tộc trên khắp thế giới đều như nhau.
Nhưng mà giờ đây…
Mặc Thiệu Đình vẻ mặt luôn chuẩn bị tự mình đứng ra, nội bộ nhà họ Mặc không lẽ xuất hiện lục đục hay sao?
Xem ra cậu giống như không chờ được mang toàn bộ công sức chuyển sang công ty khoa học công nghệ vừa mới thành lập đó.
- Điều kiện cậu đề ra rất hấp dẫn, nhưng tôi cần phải suy nghĩ một lúc.
Lance cân nhắc một hồi, người Hoa Hạ thường đều rất gian xảo, vì vậy ông mới phải cẩn thận.
- Đương nhiên, tôi sẽ cho ông thời gian suy nghĩ, đợi đến khi ông suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta mới bàn tiếp cụ thể từng hạng mục hợp tác, bao gồm việc trao đổi tiền bạc.
Mặc Thiệu Đình đứng dậy, cười với Lance.
- Sau này có thể tôi sẽ không ở nước Anh một thời gian, nếu như ông đổi ý, để ngài George liên hệ với tôi là được.
George…
Lance nhịn không được chau mày một cái, ông đây vừa mới cử George đến thành phố S, còn chưa bắt đầu phát huy sức mạnh, Mặc Thiệu Đình đã biết rồi?
Nhà họ Mặc, hoặc nói thế lực của Mặc Thiệu Đình, sợ rằng so với ý nghĩ của ông còn lớn mạnh hơn.
Bước ra từ phòng sách ngài Lance, Mặc Thiệu Đình lập tức đi xuống phòng khách, nhìn thấy Đường Lạc Lạc đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách uống cà phê, mặt mày hơi cau có của anh chốc lát thả lỏng, bước chân đi nhanh hơn hơn qua đó.
Đường Lạc Lạc đang suy tư uống cà phê, cầu nguyện cho Mặc Thiệu Đình bình yên vô sự, vừa ngước đầu, liền thấy Mặc Thiệu Đình bước nhanh đến phía mình, lập tức vui mừng ra mặt, đứng dậy sà vào lòng Mặc Thiệu Đình, hai tay ôm chặt eo Mặc Thiệu Đình.
- Aaaa, anh không sao! Chúng ta có thể đi được chưa? Được chưa?
Mặc Thiệu Đình đưa tay vỗ vỗ lưng Đường Lạc Lạc, trong chớp mắt như có cảm giác từ địa ngục trở về thiên đường.
- Được.
Vốn không muốn kéo tiểu nha đầu vào đây chút nào, không ngờ đến còn để cô cùng anh đi một chuyến quỷ môn quan, mãi đến bây giờ, tinh thần căng thẳng của Mặc Thiệu Đình mới được thư giãn, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
- Ai để cô đi theo tôi vậy? Ai để cô trốn ra vậy?
Nguy hiểm thế nào cô không biết sao?
Lúc nãy có vô số khoảnh khắc, cô đều có thể gặp nguy hiểm, nếu như không phải may mắn, còn có thể vui vẻ đứng ở đây?
Cảm giác người đàn ông trước mặt lớn mạnh đến nỗi khiến người khác nghẹt thở đến hạ huyết áp, Đường Lạc Lạc có chút chột dạ nắm chặt tay hơn, giọng như muỗi kêu lí nhí, uất ức nói.
- Tôi… Tôi không phải quan tâm anh sao…
Hay rồi, bây giờ không sao thì không sao rồi, bắt đầu hết chuyện xong tính sổ đây mà.
Hành động lôi chuyện cũ của Mặc Thiệu Đình như vậy, thật là khiến người ta khinh bỉ!
Gương mặt u ám kéo tay Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình không nói câu nào đưa Đường Lạc Lạc rời khỏi trang viên, không nói câu nào ngồi trên xe trở về, trong khoảng khắc Đường Lạc Lạc vừa ngồi bên cạnh mình, nhéo lấy khuôn mặt mang nét trẻ con của cô.
- Quay về mới tính sổ với cô!
Đường Lạc Lạc: …
Không được làm thế!
Tuy rằng bản thân trốn ra ngoài là không đúng, theo Mặc Thiệu Đình cũng không nhiều, nhưng mà… Nhưng mà… Được rồi, cô trừ việc thêm rắc rối, thật sự không có gì đáng để tuyên dương cả.
Ủ rũ theo Mặc Thiệu Đình về lâu đài, Đường Lạc Lạc xem như thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đóng cửa phòng ngủ, Đường Lạc Lạc nhìn Mặc Thiệu Đình lấy lòng, bĩu môi.
- Được rồi được rồi, đại hiệp Thiệu Đình, tôi sai rồi được chưa!